Trong phòng, Lý Lạc và Lý Phong đều chau mày. Lý Phong nhanh chóng tiến lên một bước, nhẹ nhàng vén nửa tà áo của Lý Linh Tịnh lên, để lộ ra phần bụng nhỏ bằng phẳng, mềm mại, làn da trắng như ngọc.
Sau đó hai người liền thấy, ở bụng Lý Linh Tịnh có một vết đen, vết đen đó tựa như một phù văn quỷ dị, đang chậm rãi ngọ nguậy, đầu đuôi nối liền, trông như một con trùng dài.
Một luồng khí tức quỷ dị từ đó tỏa ra.
“Là khí tức của Thực Linh Chân Ma.” Lý Lạc trầm giọng nói.
Gương mặt già nua của Lý Phong cũng hiện lên một nụ cười khổ, nói: “Linh Tịnh vẫn quá tự tin rồi, thực lực bản thân nó quá yếu, sao có thể dễ dàng xóa sổ Thực Linh Chân Ma được. Giờ đây vật này như giòi trong xương, theo thần trí của Linh Tịnh quay về cơ thể, cũng đã chui vào trong nhục thân của nó, dây dưa không dứt.”