Hơn nữa, cùng với sự khôi phục của thiên phú, sự tự tin và kiêu ngạo của một thiên chi kiêu nữ trong ánh mắt nàng dường như cũng đã trở lại rất nhiều.
Lý Phong ở một bên ánh mắt lóe lên, cười tủm tỉm nói: “Ân tình này quả thực quá lớn, nếu Lý Lạc Đại kỳ thủ không chê, sau này cứ để Linh Tịnh làm tỳ nữ bên cạnh ngươi, chăm sóc việc vặt, thế nào?”
Lý Linh Tịnh chính là minh châu rực rỡ nhất của Tây Lăng Lý thị bọn họ trong trăm năm qua, nàng từ nhỏ đã kiêu ngạo, thiên phú phi phàm, rất nhiều kiêu tử trẻ tuổi ở Tây Lăng Cảnh đều ngưỡng mộ nàng, nhưng không ai có thể lọt vào mắt xanh của nàng. Nhưng nếu Lý Linh Tịnh có thể kết duyên cùng Lý Lạc, vị Tam thiếu gia của Long Nha Mạch này, thì đó lại là một chuyện cực kỳ tốt.
Lời nói đột ngột của Lý Phong khiến Lý Lạc giật nảy mình, tuy lão nhân gia này nói nghe rất hay, nào là tỳ nữ, nhưng thực chất lại có ý khác.
Lý Lạc khóe miệng khẽ giật, nói: “Lão thành chủ đừng đùa, nàng là đường tỷ của ta, sao dám để nàng làm tỳ nữ cho ta.”