Lý Lạc vươn tay, một viên quang châu màu đen hiện ra, trên bề mặt quang châu, một khuôn mặt trắng nõn ẩn hiện, trông vô cùng quỷ dị, đồng thời tỏa ra khí tức ác niệm nồng nặc.
“Linh Tịnh?” Lý Phong nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, lòng hắn chợt run lên.
Lý Lạc lại nhanh chóng thu vật này lại, nói: “Theo lời Linh Tịnh đường tỷ, chỉ cần mang vật này đến chỗ nhục thân của nàng, thần trí của nàng liền có thể trở về cơ thể, đến lúc đó thiên phú đã mất cũng sẽ được khôi phục.”
Lý Phong thần sắc phức tạp, vừa mừng vừa lo, mừng là vì Lý Linh Tịnh chính là hậu bối có thiên phú kiệt xuất nhất của gia tộc bọn họ trăm năm qua, nếu nàng có thể hồi phục, đối với Tây Lăng Lý thị bọn họ quả là một tin tốt. Nhưng giờ đây nàng lại dính líu quá sâu với chân ma dị loại, mà dị loại lại có tính ô nhiễm cực mạnh, vì vậy không ai dám chắc bây giờ Lý Linh Tịnh rốt cuộc là hạng người gì.
“Ta báo chuyện này cho Lý Phong thành chủ, là muốn ngươi cùng ta giám sát quá trình hồi phục của Linh Tịnh đường tỷ. Sau chuyện này, bất kể kết quả của nàng ra sao, ngươi đều phải cùng nàng theo ta đến Long Nha sơn mạch, để lão gia tử thẩm tra.” Lý Lạc trầm giọng nói.