TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 112: Lạnh lẽo

Xét cho cùng thì trong nội thành chỉ có 42 hộ nhà, ngoại trừ Huyết Nộ đường, Khôi Lỗi gian và Dưỡng Yêu thất, thì chỉ còn lại 39 hộ nhà.

Huyết Nộ Đường địa điểm là tụ hội trọng yếu của Huyết Đao Môn.

Khôi Lỗi gian và Dưỡng Yêu thất như tên gọi, chính là nơi đặt khôi lỗi và nuôi yêu thú.

Khôi lỗi, bởi vì yếu tố địa hình và khuyết thiếu linh động cho nên khôi lỗi không thực tế trong công thành, nhưng trong phòng thủ, nếu có thể thiết lập sớm thì lại rất ổn định.

Còn yêu thú, chúng bị nhốt lại còn đỡ , nhưng nếu là ném tới chỗ khác thì đó chính là một quả bom biết phát nổ.

Điều này cũng giúp cho một vài thế lực nhỏ yếu ít khi bị tiến đánh, dù sao đối phương có thể lấy khôi lỗi để thủ thành và lại còn có thể thả yêu thú hòng cá chết lưới rách…

Nói đi cũng phải nói lại, trong 39 hộ nhà còn lại bao gồm môn chủ, phó môn chủ, bốn trưởng lão và ba cung phụng…

Lý gia thường ở bên ngoài cho nên căn phòng này được để trống cho hắn.

Nói cách khác, phần còn lại có thể cung cấp cho đệ tử nội môn cũng chỉ có tổng cộng ba mươi hộ.

Đương nhiên, ba mươi hộ này đều có kích thước nhỏ và ở bên ngoài, trong khi chín hộ của đám môn chủ thì lại lớn hơn và được vây ở trung tâm.

Chủ hộ của mỗi hộ đều có thể mang theo người hầu và người thân ở trong nhà, nhưng nếu những người này muốn ra ngoài lại chỉ có hai cách, một là chủ hộ mang ra, hai là xuất trình giấy chứng nhận (chuẩn hành chứng) mới được.

Mà người ngoài muốn tiến vào thì cũng như thế.

Về phần giấy chứng nhận, thì cần chữ ký của Liễu trưởng lão, ghi ngày và ấn con dấu.

Hai người vừa đi vừa nói, sau khi đi một vòng, một đệ tử nội môn từ đằng xa chạy tới, đưa cho Lý Nguyên một cái hộp dài và hai tấm lệnh bài rồi lại vội vàng rời đi, hiển nhiên là có việc gấp.

Lý Nguyên xem qua.

Một lệnh bài màu vàng ghi số 26.

Một là lệnh bài có vòng đen trắng, mặt trên cũng viết 26.

Triệu Thuần Tâm giải thích: “Cái có vòng tròn đen trắng là minh bài thân phận đệ tử nội môn, khi tác chiến với Ngụy gia đã chết bốn đệ tử, nếu không đệ hẳn là ba mươi.”

“Thì ra là thế……” Lý Nguyên gật đầu.

Triệu Thuần Tâm đột nhiên nói: “Ta nghe nói sư đệ cưới nương tử, có phải không?”

Lý Nguyên nói: "Sư tỷ chớ khuyên, ta và nương tử tình thâm nghĩa trọng, sẽ không dứt bỏ.”

Triệu Thuần Tâm không biết nói gì, chỉ đành khuyên: “Hi vọng đừng chậm trễ việc tu luyện của đệ.

Còn nữa… Mau chóng đưa các nàng vào nội thành, sau đó đệ còn cần tới viện của Liễu trưởng lão để lập hồ sơ nữa. Có rất nhiều chuyện……”

“Đa tạ sư tỷ.”

“Ừm…… Có chuyện gì thì tìm ta, nhà ta ở cách nhà đệ không xa.

Lát nữa ta sẽ bảo nha hoàn trong nhà đánh xe ngựa tới đón sư đệ, mang đệ ra khỏi thành và giúp đệ dọn nhà, đến lúc đó nàng ta sẽ thuận tiện nói cho đệ biết nhà của ta ở đâu.” Triệu Thuần Tâm dứt lời, ôm quyền: “Không có chuyện gì khác, ta đi trước.”

“Đa tạ sư tỷ, sư tỷ đi thong thả.”

Lý Nguyên dõi mắt theo Triệu Thuần Tâm đi xa, rồi quay đầu lại liếc nhìn ruộng thịt.

Thật ra khi đột phá bát phẩm, trong lòng hắn cũng hiểu được một chuyện trọng yếu: thịt yêu thú chính là tài nguyên tu luyện quan trọng.

Hắn mất hơn ba tháng mới có thể đột phát tới bát phẩm, sau đó đạt tới viên mãn chỉ trong nháy mắt.

Nhưng người bình thường muốn từ bát phẩm sơ kỳ tới bát phẩm viên mãn, thì phải cần thời gian ba bốn năm.

Mà trong thời gian ba bốn năm này, trong quá trình tu luyện phải không ngừng dùng thịt yêu thú cùng với công pháp để tích súc ảnh huyết… Như thế mới có thể đại thành.

Vậy ba bốn năm, cần ăn bao nhiêu thịt yêu thú cửu phẩm?

Mà bát phẩm còn cần nhiều hơn, phóng đại hơn.

Có mấy người ăn nổi?

Hơn nữa, hiện tại thịt yêu thú bát phẩm này vẫn có giá không có thị trường, có nhu cầu nhưng thiếu hụt nguồn cung nghiêm trọng… Con đường thịt yêu thú bát phẩm lại vô cùng ít.

Tuy rằng thịt yêu thú bát phẩm có thể thay thế bằng cửu phẩm, nhưng hiệu quả của cửu phẩm lại giảm mạnh, vả lại ăn đến một lượng nhất định thì sẽ vô dụng.

Và điều không thể tưởng tượng được… cánh đồng thịt màu máu…

Trong nháy mắt, Lý Nguyên cảm thấy thế giới quan của hắn lại bị mở toang.

Hắn cũng không quá bi quan.

Tất cả nan đề tu luyện của hắn, thật ra cũng chỉ là phá cảnh mà thôi.

Sau khi phá cảnh, chỉ cần hắn có đủ điểm số là có thể đại thành trong nháy mắt, tiết kiệm được vô số tài nguyên, tiếp đó là bắt đầu chuẩn bị phá cảnh tiếp theo.

……

Một lát sau, hai phiên bản thu nhỏ của Triệu Thuần Tâm lái một chiếc xe bò khổng lồ xuất hiện trên đường trước mặt Lý Nguyên.

“Tiểu Lý gia, chúng ta là nha hoàn nhà Triệu nãi nãi, ta tên là Hồng Cương, nàng tên là Lam Cương, khi nào ngài ra khỏi thành?”

Một trong hai nha hoàn nói.

Lý Nguyên liếc nhìn hai nha hoàn này, bên người họ đều bay chữ “8~9”, cũng không kém Tiền Đại nhiều lắm, quả thực dũng mãnh.

Hắn không nói nhiều, chỉ gật đầu nói: “Bây giờ ra khỏi thành, đi quán rượu Hành Vu, làm phiền hai vị.”

Hai vị tráng nữ vội vàng nói: “Tiểu Lý gia khách khí.”

Dát…

Cộc cộc cộc……

Bánh xe bò lăn đều, ra khỏi nội thành.

Cũng không biết là Hồng Cương hay Lam Cương quay đầu lại nói: “Tiểu Lý gia, sắp tới rồi.”

Lý Nguyên lên tiếng, hắn hơi ngửa ra sau, dựa vào vách xe.

Đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên hắn nghe được tiếng ồn ào khó hiểu từ phía trước truyền đến, kèm theo là tiếng trục bánh xe chuyển động “Cạc cạc”, cùng với tiếng dây sắt nặng nề va chạm “kịch kịch”……

Dần dần âm thanh cũng trở nên rõ ràng.

“Đây chính là Tam tiểu thư của Ngụy gia, bây giờ bị nhốt trong lồng, chắc là muốn đưa đi chợ đen bán đi?”

“Tam tiểu thư Ngụy gia, vô song ngọc kiếm, đây không phải là thiên tài cửu phẩm của Ngụy gia sao…… Bình thường muốn gặp cũng khó.”

“Đẹp, đẹp quá…… chậc chậc…… Đẹp quá…… Có tiền thật tốt, cũng không biết ai sẽ mua được tam tiểu thư này về nhà nha.”

“Phía sau vẫn còn, mọi người mau nhìn.”

“Ngụy gia này cũng đáng đời, bọn họ thả yêu thú, lại làm cho Ngân Khê chúng ta gà chó không yên, thật sự là đáng đời!”

Sóng âm thanh từ xa đến gần, chứa đựng đủ loại cảm xúc, có chế giễu, có hạ lưu, có hận thù, có nguyền rủa…

Lý Nguyên cảm thấy xe bò cũng ngừng lại, hắn bèn giơ tay khẽ vén rèm xe lên, ngước mắt nhìn ra ngoài, trên đường phố là từng chiếc xe bò đi qua, trong xe chở một ít lồng sắt.

Cột lồng rỉ sét, cao hơn hai mét, bên trong có một số nữ tử ngồi co ro, cũng có một vài thiếu niên tráng hán……

Mà điểm thu hút chú ý nhất nằm ở trong đội xe bò đầu tiên.

Đó là một nữ tử áo trắng khuôn mặt tinh xảo, eo thon mặt cáo.

Mái tóc dài cài trâm mềm mại xõa xuống bờ vai mịn màng, duyên dáng che đi bộ ngực đẫy đà, nhưng nét mặt nàng đầy u ám, nàng thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, giống như tương lai của nàng, đầy tối tăm và bi kịch.

Lý Nguyên hơi liếc mắt, trong lòng khe khẽ thở dài, không nhìn cảnh này nữa.

Hắn lẳng lặng chờ đợi xe bò dừng lại.

Cho đến khi đoàn xe và đám đông đi qua, hắn mới dò hỏi: “Những người này được đem tới chợ đen bán?”

Phía trước truyền lại câu trả lời.

“Tiểu Lý gia, nghe nói có một số là đem bán, có một số thì có sắp xếp khác.”

“Ta nghe nói trước đây Ngụy gia có một đại cừu địch, bây giờ đại cừu địch này muốn gia nhập bang phái của chúng ta, trở thành vị cung phụng thứ ba… Vị Vô Song Ngọc Kiếm kia có lẽ sẽ được ban thưởng cho y.”

Đại cừu địch của Ngụy gia?

Vẻ mặt Lý Nguyên căng thẳng, đây không phải là ám tử Ngụy gia chứ?

Nhưng nghĩ lại, hắn lắc đầu, có lẽ là hắn quá cẩn thận rồi. hoặc là nói đó cũng không phải chuyện hắn có thể quan tâm. Hắn tùy ý đáp một tiếng, đáy lòng hơi cảm khái.

Thế đạo này, nếu là trụ cột chết rồi, vậy nữ quyến và thân nhân được ngươi che chở sẽ thành thịt cá mặc cho người ta cắt chém.

Vị Tam tiểu thư Ngụy gia kia vốn là tiên y nộ mã, cẩm y ngọc thực, cao cao tại thượng? Nhưng Ngụy gia vừa không còn, thân phận của nàng liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất……

Hắn gác trường đao đặt ngang đầu gối, liếc bản thân “119~190”, đáy lòng mới có cảm giác an toàn.

“Trở nên mạnh mẽ, cần phải tiếp tục trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể bảo vệ những gì mình trân trọng…”

Đang suy nghĩ, suy nghĩ của hắn đột nhiên bị cắt đứt.

Đoàn xe đã đi xa kia truyền lại một tiếng động nặng nề và tiếng thét chói tai của rất nhiều người.

“Có chuyện gì vậy?” Lý Nguyên hỏi.

Trên xe bò, Hồng Cương nhảy xuống, chạy ra xa nhìn một chút, lại quay về nói: “Tiểu Lý gia, có một nữ nhân tự sát, trực tiếp đập vỡ đầu.”

Lý Nguyên trầm mặc, nói: “Chúng ta mau đi quán rượu Hành Vu.”

“Vâng!”

Xe bò lần nữa lên đường, lúc đi qua đường phố, Lý Nguyên hơi nhấc rèm xe lên, trên đường phố cách đó không xa có một khuôn mặt vỡ nát oán độc nhưng cực kỳ phẫn hận đang khảm ở giữa lan can sắt, đồng thời trên lan can kia cũng chậm rãi chảy xuống máu tươi đỏ chói.

Mà người đánh xe thì đang vội vàng di chuyển nữ nhân ra khỏi xe, vứt bên lề đường như ném rác.

Bất giác đáy lòng run lên, Lý Nguyên lại nói: “Đi mau!”

Trên đường đi sau đó không diễn ra thêm chuyện gì.

Đợi xe bò dừng ở quán rượu Hành Vu, Lý Nguyên đi xuống, Diêm nương tử liền vui vẻ chạy tới, lập tức chui vào trong ngực nam nhân.

Hai người ôm nhau ngay trước đám đông.

Lý Nguyên cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, cảm giác lạnh lẽo trong đáy lòng vừa rồi mới phai nhạt đi.

Hắn nâng khuôn mặt nữ nhân nhà mình lên, cười nói: “Diêm tỷ, ta dẫn nàng vào nội thành. Sau này chúng ta không ở khu nhà lều nữa, chúng ta ở nhà lớn!”