Chuyển nhà, có lẽ đối với người khác là một công việc tương đối khó khăn và tốn thời gian.
Nhưng điều đó không áp dụng với Lý Nguyên.
Diêm Ngọc nói muốn trồng hoa ở hậu viện và còn đem theo gốc cây hạnh hoa kia, cho nên thùng xe chở hàng thoáng hơi chật chội.
Hồng Cương và Lam Cương vốn là hưng phấn đến hỗ trợ chuyển nhà, nhưng bây giờ cũng không dám nhìn nhiều, bởi vì sợ lỡ như không cẩn thận sẽ để cho Lý Nguyên đọc ra được chữ “Sao lại nghèo như vậy” ở trong mắt các nàng.
“Nhiều như vậy, làm phiền hai vị rồi.” Lý Nguyên vỗ vỗ tay.
Mà bên kia, Diêm nương tử đang khoác tay với bà chủ khuê mật, cùng nhau nhìn.
Bà chủ ghé sát bên tai Diêm nương tử nhẹ giọng thì thầm, nói: “Diêm đại phu nhân, để Tiểu Lý gia nói với nội thành một chút, ngày mai ta sẽ sắp xếp một chiếc xe bò đem chút vật phẩm thiết yếu đưa đến nhà của muội.”
Diêm nương tử liếc nhìn bà chủ bên cạnh.
Cô hơi thấp một chút, lung linh một chút, thông minh một chút, mà bà chủ lại cao gầy, đẫy đà và hiểu lòng người.
Nói trắng ra, thịt nhiều hơn cô, thân thể lớn hơn cô, chân dài hơn cô…
“Nhìn cái gì vậy? Diêm đại phu nhân?” Bà chủ nhẹ giọng hỏi.
Diêm nương tử cười nói: “Nhìn tỷ tỷ xinh đẹp đó.”
Trên mặt bà chủ lập tức bật cười, phất tay nói một tiếng “Đáng ghét”, sau đó nói tiếp: “Nào xinh đẹp bằng Diêm đại phu nhân? Nổi tiếng bằng Diêm đại phu nhân.”
“Hả? Ta nổi tiếng?”
“Bên ngoài đều lặng lẽ nói, Diêm đại phu nhân diện mạo như thiên tiên, lại có phương pháp dạy chồng, cho nên mới làm cho Tiểu Lý gia hết lòng hết dạ, ngay cả nha hoàn trong nhà cũng chỉ có mỗi một lão mụ.”
Diêm nương tử nghe xong, hì hì cười rộ lên, cười đến không dừng lại được.
Bà chủ nhìn cô cười lâu như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Muội cười cái gì?”
Diêm nương tử hơi kiễng chân, tiến đến bên tai bà chủ thì thầm.
Cách đó không xa, Lý Nguyên mơ hồ nghe được mấy từ như là “Buổi tối”, “Ăn một mình…”, “Quá… mạnh, thô lỗ”, vì thế hắn hô lên: “Diêm tỷ, nên đi thôi, trời sắp tối rồi.”
Diêm Ngọc khoát tay nói: “Ai nha, tướng công đừng vội, ta và Tiết tỷ tỷ còn đang thương lượng chuyện ngày mai mang thêm chút đồ nội thất đến nhà mới của chúng ta.”
Lý Nguyên nghiêng đầu nhìn về phía bà chủ.
Bà chủ thản nhiên nhìn hắn, khẽ gật đầu, trên khuôn mặt tươi cười lộ vẻ ửng đỏ, ý cười và vài phần ngượng ngùng nho nhỏ.
Lý Nguyên sửng sốt,
Hắn cũng nở nụ cười, nói: “Được, vậy làm phiền Tiết tỷ rồi.”
Bà chủ vừa nghe thấy tiếng “Tiết tỷ”, vội vàng nói: “Tiểu Lý gia…”
Nói xong, nàng lại đột nhiên dừng lại, không còn rối rắm trong danh xưng nữa, mà là nói : “Vậy……. Vậy chiều mai giờ Mùi, thiếp thân sẽ sắp xếp xe bò đến cửa thành.
Xin Tiểu Lý gia nói với đại nhân trong thành, để cho xe bò tiến vào……”
“Không thành vấn đề.”
Lý Nguyên dứt lời, không khí đột nhiên hơi trầm xuống.
Bà chủ hơi cúi đầu, lại chỉ thấy ngực hơi phập phồng nho nhỏ.
Mà Diêm nương tử vẫy tay nàng, nói: “Tiết tỷ tỷ, vậy ngày mai gặp lại.”
Lúc này bà chủ mới ngẩng đầu, nói: “Ngày mai gặp lại.”
Lý Nguyên kéo Diêm Ngọc lên xe bò, Hồng Cương và Lam Cương ngự xa trở về. Khi đến nội thành, Lý Nguyên trực tiếp xuất ra minh bài thân phận, hộ vệ thủ thành lạnh nhạt nhìn minh bài rồi nhìn Lý Nguyên, lúc này mới cho đi.
Hồng Cương và Lam Cương ngự xa thông qua cổng nam, đi nhanh về phía đông, rất nhanh đã đi tới đến trước một ngôi nhà xa hoa, chìa khóa đã sớm được đặt trên bàn trong nhà.
Mà hai nha hoàn nhà Triệu Thuần Tâm chuyển vật phẩm xuống, còn Vương thẩm thì mang theo hai đứa nhỏ đi sửa sang lại phòng.
Nhưng khi ngôi nhà được giao đã được quét dọn rất sạch sẽ, ngay cả giường gỗ tủ gỗ bàn gỗ ghế gỗ cũng có thể nhìn ra đều là hàng mới.
Đợi đến gần canh hai, hết thảy đã được dọn dẹp xong xuôi, ngay cả cây hạnh hoa cũng vào đất mới.
Sau khi hai nha hoàn cáo từ, Lý Nguyên mang theo Diêm nương tử, Vương thẩm còn có hai đứa nhỏ đi dạo trong nhà mới.
Ngôi nhà mới này, số nhà “38”, nằm ở hướng đông nam nội thành.
Hướng đông dựa vào Ngân Khê, ra cửa đi vài bước là đến bên hồ. Vào ban đêm, gió hồ cuốn hơi nước thổi đến, mang theo một cảm giác thư thả đặc biệt, làm cho mọi người cảm thấy thoải mái.
Hướng về phía nam không xa, đi qua giữa ngôi nhà trống đánh số “41” và “42” là có thể ra khỏi cổng Nam và tới thị trấn Ngân Khê, rất thuận tiện.
Còn nhà, chia làm ba viện.
Ngoại viện, nội đường, cùng với một nữ quyến viện.
Ngoại viện có một phòng lớn tiếp khách, một thiện đường, một diễn võ trường, còn có mấy sương phòng liên tiếp nằm ở gần cửa, thoạt nhìn là cho hộ viện ở.
Nội đường thì có phong cảnh vườn tược, có vườn hoa núi giả, có thư phòng, còn có hai gian phòng trống không, hiển nhiên mục đích sử dụng là còn tùy thuộc vào chủ nhân.
Nữ quyến viện thì rất là lịch sự tao nhã, ở giữa là một phòng cho lão gia phu nhân, hai bên đông tây có sương phòng liền kề tương tự như tiền viện, nhưng nơi này lại dành cho nha hoàn cùng với dòng dõi.
“Tòa nhà thật lớn, chỉ có chúng ta ở đây thì quá vắng vẻ đi.” Diêm nương tử nhịn không được mà cảm khái, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chung quanh, phòng nào cũng trống không.
Gió đêm luồn lách qua các lỗ chân núi giả, qua khe cửa sổ, qua cành cây rợp bóng cây, phát ra tiếng kêu “hu hu” quái dị…
Ánh trăng xuyên thấu khe hở cửa sổ, xuyên vào cánh cửa đang mở, in dấu bóng cây cao xuống, bóng cây lắc lư soàn soạt, càng hiện vẻ trống trải lạnh lẽo và âm trầm thiếu nhân khí.
Đến tình trạng này, đã không phải là vấn đề có nha hoàn hay không, mà là phải có.
Nếu không thì không gian này…
Hào trạch cũng trở thành một ngôi nhà ma đáng sợ.
Diêm nương tử không đợi Lý Nguyên mở lời, cô nhân tiện nói: “Tướng công, mua mấy nha hoàn đi.”
Lần này Lý Nguyên không phủ quyết, mà là nói: “Nàng mua.”
Diêm nương tử nói: “Chàng mua…”
Vương thẩm ở bên cạnh cũng nói: “Lão gia, phu nhân, ta…… đi đun nước trước đã.”
Lý Nguyên nói: “Ừ, Vương thẩm, đi đi, lát nữa thẩm dẫn Tiểu Thặng và Nữu Nữu đến khu phía tây của nữ quyến viện chọn phòng ở, muốn ở phòng nào thì ở phòng đó.”
Vương thẩm nói: “Vâng, thưa ngài…”
Lý Nguyên thấy nàng quá câu nệ, bèn trêu chọc: “Vương thẩm, nơi này hơi lớn, sau này đi ra ngoài mua thức ăn cũng không tiện, khắc phục một chút, đừng không quen nha.”
Vương thẩm vội nói: “Lão gia, không có không có, ta không có không quen, chỉ là… chỉ là……
Không giấu gì, ta… ta cảm thấy như ta đang nằm mơ.
Ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống trong một ngôi nhà lớn như thế này, ở một nơi như thế này…”
Lý Nguyên cười nói: “Ngươi là người cũ đi theo ta với Diêm tỷ, lại là tới từ cùng một chỗ.
Sau này, nếu có nha hoàn mới tới sẽ thận trọng là bình thường, ngươi thận trọng cái gì nha?
Cứ coi đây là nhà mình đi.”
Vương thẩm kéo hai con nhỏ trực tiếp quỳ xuống, nói: “Đa tạ lão gia, đa tạ phu nhân…”
Lúc trước ở khu nhà lều, nàng là “Lòng biết ơn và lòng trách nhiệm” để cho nàng đem chính mình đặt ở vị trí hạ nhân, mà hiện tại đi tới căn nhà lớn này, sau khi nhìn thấy địa vị của Lý Nguyên tăng lên, từ nội tâm nàng đã muốn làm một người hầu trung thành.
Lý Nguyên đỡ ba người dậy, hỏi: “Về Tiểu Thặng và Nữu Nữu, Vương thẩm có dự tính gì không?”
Vương thẩm nói: “Hai đứa nó tự nhiên là đi theo ta, cả đời làm người hầu cho lão gia và phu nhân.”
Lý Nguyên hơi suy nghĩ và nói: “Ta muốn chúng luyện võ.
Diêm tỷ, nàng rãnh rỗi thì dạy công pháp kia cho hai hài tử này, bình thường cho ăn thêm chút thịt, để cho chúng luyện tập.”
Vương thẩm lại kéo hai đứa nhỏ nói lời cảm ơn.
Một lát sau…
Nơi này chỉ còn lại Lý Nguyên và Diêm Ngọc.
Trong sân lớn của hào trạch trống trải chỉ có hai người ngồi, các phòng đều tối đen như mực, trông thật dọa người.
Diêm nương tử nhấc mông ngồi trên đùi nam nhân, lại nép vào trong ngực hắn như chim nhỏ, nhìn bầu trời trăng sáng, nói: “Tướng công, tìm thêm nữ nhân nha?”
“Sao đột nhiên lại nói vậy?”
“Ta sợ một mình không đủ no cho chàng, hơn nữa…… chàng là Tiểu Lý gia, làm gì có gia nào chỉ có một nữ nhân?”
“Diêm tỷ, ta nói nàng đừng giận nha.”
“Chàng đối xử nương tử thật tốt……”
“Ta thật muốn nữ nhân, gọi nha hoàn không được sao?”
“A……” Diêm Ngọc trợn trắng mắt, hơi tức giận nói: “Chàng chuẩn bị lấp kín hết tất cả sương phòng phía tây, sau đó mỗi ngày thị tẩm các nàng?”
“Không……”
Diêm Ngọc trầm mặc, như là đang hờn dỗi.
Lý Nguyên ôm cô, ghé vào bên tai cô nói lời đường mật, Diêm nương tử mới cười ha hả, sau đó quay lại, ôm cổ hắn, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Khuê mật của ta thế nào?”
“Bà chủ?”
“Đúng vậy, chàng thu nàng ấy thì đồng nghĩa là thu tất cả sản nghiệp nhà nàng, từ đó bất kể tướng công muốn kiếm tiền mua vật phẩm hay là thăm dò con đường bên ngoài huyện, thì cũng có thế lực của mình đi làm.
Khuê mật của ta quen biết chàng đã lâu, hơn nữa còn là một người không nơi nương tựa, nhiều năm khổ sở. Nếu chàng muốn nàng ấy, bằng bản lĩnh của chàng, nàng ấy còn không hạnh phúc sao?
Quan trọng nhất, nàng ấy là khuê mật của ta…”
Dần dần tiếng ồn ào lắng xuống, tiếng cười nói của nam nữ trong vườn vang lên, đến cả gió cũng phải xấu hổ khi nghe lén những lời nói không biết thẹn này.