Lý Nguyên đứng trên đường một lúc, chỉ chốc lát sau đã có đệ tử Huyết Đao Môn giục ngựa từ góc đường mà đến, nói: “Sư huynh, môn chủ đang ở Huyết Nộ đường, xin huynh mau đi.”
Nói xong, đệ tử này lập tức nhảy xuống ngựa, đang định đưa ngựa cho hắn.
Lý Nguyên khoát tay nói: “Ta đi bộ.”
Đệ tử kia liền giao ngựa cho người khác, cũng xuống ngựa dẫn Lý Nguyên qua đường, đi về phía khu vực trung tâm của Ngân Khê.
Vì nhiều lý do khác nhau, đây là lần đầu tiên Lý Nguyên tới khu vực trung tâm này, hắn vừa đi vừa đánh giá bốn phía.
Khu vực trung tâm của Huyết Đao Môn giống như một tòa thành trong thành, vách tường cao ngất và cửa lớn bằng sắt thép đã nói lên tất cả, ngoài ra, trên vách tường còn có binh sĩ giáp đen cầm giáo tuần tra.
Lầu gác bốn góc, pháo đài trên tường, tất cả đều đông đúc người, hiển nhiên là có sĩ tốt đóng quân.
Những sĩ tốt này không giống với người bình thường, hai mắt hơi dại ra, nhưng quanh người lại tản ra hàn ý lành lạnh không muốn gần người, giống như là cỗ máy chỉ biết chấp hành và không sợ chết chút nào.
Lối vào cổng thành thẩm tra cực kỳ nghiêm ngặt, nếu không có người xác định thân phận thì không thể đi vào.
Lý Nguyên đi tới trước cửa, ngẩng đầu nhìn ba chữ "Huyết Đao Môn" viết ở chính giữa thành quan, kiểu chữ so sánh với tường thành thì có chút mới, điều này nói rõ nội thành không phải Huyết Đao Môn tự xây dựng mà chỉ là thay đổi cờ đại vương trên đầu thành mà thôi.
Mà bên kia, đệ tử kia đã giúp hắn hoàn thành đăng ký vào thành, sau khi hoàn thành, đệ tử này đứng ở ngoài cổng, cười nói: “Lý sư huynh, mời tự mình tiến vào đi.”
Lý Nguyên nói: “Ngươi không dẫn đường à?”
Đệ tử kia cười nói: “Nội môn, đệ tử bình thường không có chiếu lệnh thì không được tiến vào, một mình sư huynh đi vào là được.”
Lý Nguyên liếc nhìn “21~23” trên đầu y và hỏi: “Ngươi tên gì?”
Đệ tử kia hơi sửng sốt rồi nói: “Sư huynh, ta gọi là Điền Phụng.”
Lý Nguyên nói: “Đa tạ ngươi dẫn đường, Điền sư đệ.”
Điền Phụng vội đáp lễ.
Lý Nguyên xoay người bước vào Huyết Đao Môn, hoặc là nói thành Huyết Đao.
Vừa vào thành, hắn liền có chút khiếp sợ.
Toàn bộ thành Huyết Đao cũng không lớn, quét mắt hai bên, có thể dễ dàng nhìn thấy góc tường.
Nhưng nếu so sánh với trước khi xuyên không, khu nhà lều thuộc về tiểu khu kiểu cũ, hẻm Bạch Vân thuộc về tiểu khu bình thường, vậy nơi này hoàn toàn có thể nói là một khu biệt thự.
Từng căn nhà lớn, sân lớn, khắp nơi đều thấy.
Ngay cả kiểu dáng bên ngoài cũng đều được thiết kế rất lịch sự tao nhã, thành đông không có tường thành và nằm cạnh Ngân Khê, mà dọc theo suối đều là đình đài lầu các, hắn còn mơ hồ thấy một ít mỹ quyến chơi đùa và chèo thuyền bên dòng suối.
Hình ảnh yên bình, hoàn toàn khác với hỗn loạn bên ngoài, giống như thế ngoại đào nguyên.
Lại nhìn kỹ, có thể thấy bên ngoài hồ có nhô lên đá ngầm, dây xích sắt to bằng cánh tay đan xen mấy lớp để tạo thành rào chắn.
Dây sắt đung đưa theo gió, thỉnh thoảng nổi lên trên mặt nước lắc lư, phát ra tiếng trầm đục nhẹ và phản chiếu ánh kim loại lạnh lẽo trong ánh mặt trời.
Có thể nói, cho dù Hồng Liên tặc phá được huyện Sơn Bảo, phá được Ngân Khê, nơi này cũng sẽ bình yên vô sự.
Lý Nguyên đang nhìn chung quanh, cách đó không xa truyền đến thanh âm của một nữ tử.
“Sư đệ mau tới, đang đợi ngươi đấy.”
Lý Nguyên ngẩng đầu, hắn thấy một nữ tử mặc huyền bào viền máu cười nhìn hắn trong ánh mặt trời. Nữ tử cường tráng, vẻ mặt dữ tợn, má trái gần miệng có một vết sẹo, từ một góc độ nào đó thì vết sẹo nhìn như là liền với miệng, trông có vẻ hơi đáng sợ.
Trên lưng nàng còn mang một thanh đại đao đầu quỷ, bên người phiêu chỉ số “72~80”.
Mà khác với huyền bào viền máu bình thường là trên viền máu của nàng còn có thêm một vết màu trắng, tựa như là ám chỉ người mặc quần áo này khác với đệ tử bình thường.
“Không biết sư tỷ gọi như thế nào?” Lý Nguyên khách khí hỏi.
“Đệ tử nội môn, Triệu Thuần Tâm.”
Nữ tử ôm quyền đáp, nàng cũng rất lễ phép, cũng không bởi vì vị sư đệ trước mắt là cửu phẩm mà mặt lộ vẻ khinh bỉ hay là coi thường hắn.
“Triệu sư tỷ.” Lý Nguyên hoàn lễ.
Nữ tử cười nói: “Cùng thuộc một môn, sau này nên thân cận hơn.”
Lý Nguyên nói: “Đó là tự nhiên.”
Hai người không nói thêm gì nữa, một trước một sau, nhanh chóng đi tới một lầu các ở giữa thành Huyết Đao.
Sau khi đi vào, Lý Nguyên lập tức nhìn thấy được nam nhân áo bào trắng ngồi ở giữa, râu quai nón và bội đao của y rõ ràng rất uy mãnh, mà bạch bào viền máu của y lại cực kỳ nổi bật giữa rừng huyền bào viền máu.
Đó chính xác là Thiết Sát.
Bên người Thiết Sát phiêu chỉ số “215~235”, đây chính là chỉ số cao nhất ở đây.
Mà bên trái y là một nam tử anh tuấn hơi âm nhu, chính là Ngư Triều Cẩn.
Chỉ số bay lượn bên người Ngư Triều Cẩn cao thứ hai ở đây, là “210~225”.
Tiếp xuống là ba cái ghế, có một cái trống không, hai cái khác mỗi cái ngồi một nam tử, Lý gia dĩ nhiên cũng ở trong đó.
Mà phía còn lại là bốn cái ghế, trong đó có một cái cũng trống không, ba cái khác ngồi hai nam một nữ.
Cạnh đó là hơn hai mươi tên đệ tử đang đứng.
“Khởi bẩm môn chủ, Lý sư đệ đã đưa tới.” Triệu Thuần Tâm kết thúc hành lễ liền đứng ở bên cạnh hàng đệ tử.
Thiết Sát ngoáy lỗ mũi, hứng thú nhìn Lý Nguyên, chợt hỏi: “Tiểu tử, gặp phải ám sát không?”
Lý Nguyên nói: “Khởi bẩm môn chủ, gặp hai cửu phẩm, một cung thủ, đều bị ta giết chết. Chỉ là ta cũng bị chút thương, cho nên trốn đi dưỡng thương, đợi đến gió êm sóng lặng rồi mới đi ra.”
Dứt lời, hắn lấy từ trong ngực ra hai cái lệnh bài chữ “Ngụy” cổ kính, cung kính đưa lên, để chứng minh hắn không nói dối.
Thiết Sát nghiêng đầu nhìn Ngư Triều Cẩn, nói: “Lão Ngư à, sau này để tiểu tử này ở trong môn đi.”
Ngư Triều Cẩn lạnh lùng nói: “Môn chủ cứ quyết định.”
Dứt lời, gã liếc mắt nhìn Lý Nguyên một cái, chân bùn này cũng không hôi tanh và cũng không nhớp nháp như trong tưởng tượng.
Nhìn đi, quá rõ ràng.
Lúc này, trong lòng mọi người đều hiểu.
Hai cửu phẩm của Ngụy gia đi giết Lý Nguyên rõ ràng là đã mưu tính kỹ lưỡng, là tuyệt đối sẽ thành công. Bởi vì Lý Nguyên chiến một trận với Triệu Tử Mục ở trên lôi đài, trọng lượng của hắn là bao nhiêu thì đã bị người ta cân đo đong đếm rõ ràng rồi.
Đối phương chỉ cần phái ra hai người không kém hắn bao nhiêu, lấy vô tâm tính toán có tâm, đột nhiên đánh lén thì chắc chắn là tuyệt sát.
Cái chết của Triệu Tử Mục và một số thiên tài thế hệ trẻ khác của Huyết Đao Môn chính là ví dụ.
Nhưng Lý Nguyên không chết.
Sự hung hiểm của tình hình lúc đó chắc chắn không phải một câu nói hời hợt “đều bị ta giết” là có thể khái quát hết, mọi người hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Vốn là muốn vào nội thành Huyết Đao Môn không chỉ cần thân phận, mà còn cần khảo hạch, chỉ có đợi đến khi thích hợp thì mới có thể tiến vào.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Triệu Tử Mục chặn danh ngạch của Lý Nguyên, nhưng gã cũng không thể lập tức chuyển vào trong thành.
Mà nói chung, cho dù Lý Nguyên có công thì cũng không đến mức có thể vào nội thành nhanh như vậy.
Nhưng Huyết Đao Môn với Ngụy gia đại chiến, tổn thất không ít, trưởng lão chết một người, cung phụng cũng chết một người, mà thế hệ trẻ tuổi lại càng tổn thất thảm trọng.
Cho nên, lúc này Lý Nguyên mới có cơ hội.
Lý Vũ ở bên cạnh nói: “Tiểu tử ngốc, còn không mau cám ơn môn chủ?!”
Lý Nguyên vội vàng nói: : “Đa tạ môn chủ, đa tạ môn chủ.”
Thiết Sát nhìn Lý Nguyên, cười ha hả nói: “Tiểu tử này, ta thích. Lão Ngư, ta đã nói hắn sẽ thắng, ngươi xem hắn không chỉ thắng, mà còn sống sót.”
Ngư Triều Cẩn nói: “Ta sẽ tự phạt mình ba chén trước đại gia.”
Thiết Sát ha hả cười nói: “Lại tức giận, phải không?”
Ngư Triều Cẩn nói: “Không dám.”
Thiết Sát nói: “Lão Ngư, trước kia ta và ngươi mâu thuẫn, còn không phải là vì mấy chuyện nhảm nhí.
Ngươi muốn an bài người của ngươi làm trưởng lão, vậy hiện tại ta để vị trí trống đó cho ngươi, ngươi muốn sắp xếp người của ngươi làm cung phụng, hiện tại dư ra một chỗ, cũng cho ngươi luôn. Thế nào?
Địa bàn lớn, vị trí trưởng lão, vị trí cung phụng đều có thể thêm mà.
Phải nhìn xa trông rộng, đừng cứ mãi nhìn chằm chằm vào khu vực như Ngân Khê của chúng ta.”
Ngư Triều Cẩn nói: “Vâng, môn chủ.”
Dứt lời, Thiết Sát lại nhìn về phía Lý Nguyên nói: “Tiểu tử, đoạn thời gian tiếp theo, ngươi tạm thời an tâm tu luyện ở nội thành đi.
Chờ thế cục bên ngoài hơi an ổn lại, trong môn sẽ có sắp xếp nhiệm vụ cho ngươi.
Nhưng mà… Lần này không được tùy tiện sinh bệnh nữa.”
Lý Nguyên đỏ mặt, nói: “Vâng, môn chủ.”
Thiết Sát cười ha hả, sau đó phất tay.
Lý Nguyên hành lễ lui ra, nhìn thấy Triệu Thuần Tâm đang vẫy tay với hắn, hắn liền đi tới, đứng ở bên cạnh Triệu sư tỷ.
Mà trong Huyết Nộ Đường, Thiết Sát bắt đầu nói tiếp.
Lý Nguyên nghe một lát, chuyện này cũng chỉ chia làm ba.
Chuyện thứ nhất, tiếp tới xử lý Ngụy gia, ở đây bao gồm đào bới và tiêu diệt dư nghiệt tử trung đang ngủ đông của Ngụy gia, thu phục cao thủ Ngụy gia thực sự đầu hàng.
Thứ hai, mở rộng chiêu mộ môn nhân, bổ sung máu mới cho Huyết Đao Môn.
Thứ ba, chú ý Tôn gia, phòng ngừa Tôn gia nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Nhưng cả ba việc tạm thời đều không liên quan gì đến Lý Nguyên.
Hắn thuộc về nhân tài thế hệ trẻ mới nổi của Huyết Đao Môn, là đối tượng quan tâm trọng điểm của dư nghiệt Ngụy gia, dĩ nhiên Thiết Sát không thể nào để hắn ra ngoài chấp hành những nhiệm vụ này, mà là muốn giấu hắn một thời gian rồi nói sau.