Chỉ chốc lát sau, quán rượu Hành Vu nghênh đón hai vị khách mặc áo choàng.
Chỉ là cửa chính và cửa sổ đều đóng chặt, tửu lâu treo bảng “đóng cửa”.
Nhưng mơ hồ có ai đó đang rình mò bên ngoài qua khe cửa …
Lý Nguyên thoáng kéo mũ trùm ra, gọi vài tiếng bà chủ.
Người trong lầu dường như nhận ra hắn, vội vã mở một khe cửa, sau đó vẫy tay, thì thầm: “Vào đi, vào đi~~~”
Lý Nguyên kéo Diêm Ngọc nhanh chóng đi vào, vừa vào trong cửa đã thấy đại sảnh tửu lâu đã sớm đứng không ít người, có nam có nữ, đều cầm lấy binh khí phòng thân, căng thẳng mà nhìn về phía cửa lớn, có hộ vệ trong lầu, có tiểu nhị trong lầu, còn có trà nữ của trà lâu Mãn Nguyệt phía đối diện.
Ngoài những người này, còn có…
“Vương thẩm! Tiểu Thặng! Nữu Nữu?” Lý Nguyên nhìn về phía một nhà ba người đang ngồi co ro ở một góc, trên mặt hắn hiện ra vẻ mừng rỡ, hắn vốn còn lo lắng cho ba người này, không ngờ lại gặp được họ ở quán rượu Hành Vu.
Vương thẩm vội vàng kéo hai con nhỏ chạy tới, hành lễ nói: “Lão gia, phu nhân.”
Sau đó lại nói: “Phu nhân bảo ta nếu ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm thì cứ chạy đến quán rượu Hành Vu hoặc là quán trà Mãn Nguyệt, ngày đó lão gia và phu nhân đều đi Vọng Khê lâu, cho nên ta dẫn hai đứa nhỏ đi mua thức ăn.
Sau đó đột nhiên khắp nơi rối loạn, khắp nơi hò hét, ta nhớ lời của phu nhân nên chạy tới quán rượu Hành Vu.
Sau đó, ta nghe người trong tửu lâu nói, bà chủ và lão gia phu nhân ở cùng một chỗ, bà chủ không trở về, lão gia và phu nhân chắc chắn cũng ở bên ngoài, vì vậy ta cũng không dám trở về, ở đây an tâm chờ đợi.”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Đáy lòng Lý Nguyên lại buông xuống một tâm sự.
Bên kia, có một trà nữ nhìn thấy Diêm Ngọc, thân thiết gọi: “Diêm tỷ tỷ!”
Diêm Ngọc theo tiếng nhìn qua, lau khóe mắt nói: “Tiểu Hồng! Các ngươi không sao, thật sự là tốt quá.”
Mà một đám hộ vệ và tiểu nhị sau khi nhìn thấy trường đao mang tính biểu tượng của Lý Nguyên, cùng với vết máu trên đao, thì đều có cảm giác an toàn và lục tục hành lễ.
“Bái kiến Tiểu Lý gia!”
“Tiểu Lý gia.”
“Có Tiểu Lý gia ở đây, chúng ta an toàn hơn nhiều.”
Ô quản sự cũng ở đây, lúc này y nhìn thấy uy phong của Tiểu Lý gia, lại nhớ tới cảnh tượng mấy tháng trước, trong lòng âm thầm cảm khái, nhưng cũng tiến lên hô một tiếng: “Tiểu Lý gia!”
“Là Ô lão ca à, ha ha.” Lý Nguyên khách khí đáp lễ.
Ô quản sự liên tục xua tay nói: “Chớ có như thế, ta tổn thọ mất.”
Cả hai đều là người quen, không khí thoáng cái hòa hoãn lại.
Đang nói chuyện, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, bà chủ mặc váy lụa trắng, giẫm bậc thang đi xuống, thấy bộ dáng kinh ngạc bất định của Diêm Ngọc, liền vội vàng đi tới, cầm lấy tay cô hỏi: “Làm sao vậy, muội muội?”
Diêm Ngọc kể lại sự tình một lần, tất cả mọi người trầm mặc không nói.
Có người thở dài nói: “Ngân Khê này đã lâu không xuất hiện loại loạn này.”
Lại có người nói: “Hẳn là đã qua rồi, ta nghe nói là Huyết Đao Môn của chúng ta thắng, vậy có người Ngụy gia đến chặn giết Tiểu Lý gia, nhất định là trả thù thôi.
Bọn hắn đối phó không được cường giả Huyết Đao Môn nên muốn chặt đứt thiên tài thế hệ trẻ của Huyết Đao Môn.”
Nói đến đây, đột nhiên có người run giọng nói: “Ngày hôm qua… Ngày hôm qua, ta ở cửa sổ, nghe được bên ngoài có người nói Triệu Tử Mục đã bị giết, đầu bị treo ở cửa phường Ngân Khê.”
“Hả? Sao ta lại không biết chứ?”
“Còn không phải là vì nhanh chóng được gỡ xuống sao? Nhưng ta cũng nghe nói, không biết……”
Lý Nguyên yên lặng nghe những hộ vệ tiểu nhị trà nữ nói chuyện phiếm, đáy lòng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Đám chó điên Ngụy gia kia đánh không lại lão nhân, cho nên quay sang cắn tiểu nhân bọn họ.
Chuyện gì vậy?
Hắn nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, đáy lòng vẫn còn nghĩ mà sợ.
Nếu lực lượng của hắn thật sự ngang bằng với Triệu Tử Mục, con hẻm vừa rồi chính là nơi táng thân của hắn và Diêm Ngọc.
Lý Nguyên nắm chặt tay.
Mà đúng lúc này, một bên lại truyền đến tiếng bước chân, một thiếu nữ khuôn mặt ngây ngô bưng một cái khay đi tới, trên khay đặt ấm trà thủy tinh trong suốt, mà hiện ra màu hồng nhạt của nước trà bên trong.
“Tiểu Lý gia, Diêm tỷ tỷ…… mời uống trà nguội.” Thiếu nữ rụt rè hô to.
*(nguyên văn là 1 loại trà gì đó, từng xuất hiện trong phim Mộng Hoa Lục…)
Diêm nương tử nhanh chóng đứng dậy, tiếp nhận khay, nói: “Cám ơn ngươi, Lục Nương, để ta đi.”
Nói xong, cô lại cười nói: “Còn nhiều trà, mọi người cũng tới uống một chén đi.”
Hộ vệ tiểu nhị bên cạnh lần lượt mở miệng.
Có người nói: “Tất cả chúng ta đều uống rồi.”
Còn có người: “Diêm nãi nãi, ngài và Tiểu Lý gia uống đi.”
Diêm nãi nãi?
Diêm Ngọc: ???
Cô muốn xem là ai nói, và kết quả là một nhóm người được nhắc nhở, tất cả đều thay đổi cách xưng hô.
Ngay cả Tiểu Hồng Tiểu Lục vừa rồi còn gọi là Diêm tỷ tỷ, cũng gọi Diêm nãi nãi theo.
Cũng không thể gọi Lý Nguyên là “Gia”, lại gọi Diêm Ngọc là “Tỷ” chứ? Như vậy không đúng……
Mà cách đó không xa, bà chủ nhìn bộ dáng sững sờ của Diêm Ngọc, nâng tay áo che môi nhẹ nhàng cười, sau đó cũng tới gần ngồi, cùng Diêm Ngọc ngồi trên cùng một băng ghế dài, nói: “Muội nha, yên tâm mà làm Diêm đại phu nhân này đi.
Sóng gió này đã ba bốn ngày, chung quy không thể kéo dài mãi được, chờ qua rồi, muội sẽ chuyển đến khu trung tâm Ngân Khê, ở nơi đó, không phải nãi nãi thì là cái gì?”
Diêm Ngọc nói: "Tiết tỷ tỷ, tỷ cũng cười muội?”
Bà chủ cười hì hì nói: “Chúng ta ai gọi nấy, muội gọi ta tỷ tỷ, ta gọi muội là nãi nãi.”
Mọi người tán gẫu một hồi, không khí vốn lo lắng trở nên thoải mái không ít.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã chạng vạng tối, đầu bếp xào chút đồ ăn, tiểu nhị lại đi sắp xếp phòng.
Mọi người thay phiên gác đêm, có người chặn cửa, có người canh cửa sổ, từng người cầm binh khí, sợ có kẻ nào đó phá cửa mà vào.
Lý Nguyên nhập bát phẩm, thật ra cũng không mệt mỏi, khôi phục cũng cực nhanh.
Hắn không ngủ, chỉ chống đại đao trấn ở phòng khách quán rượu Hành Vu, bất luận kẻ nào đi lại trong lầu đều có thể nhìn thấy hắn, mà trong lúc hắn nhắm mắt, ngũ giác cũng có thể bao phủ tòa lầu này.
……
Ba ngày trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này, Lý Nguyên và Diêm Ngọc ở lại tửu lâu không đi đâu cả.
Trong lúc đó, tửu lâu gặp phải mấy tên tặc tử, dân chạy nạn, cùng với khách giang hồ muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Ngoài ra, không có vấn đề gì.
Ba ngày sau,
Một con ngựa lao nhanh từ đầu đường đến cuối đường, âm thanh cũng truyền ra khắp nơi.
“Ngụy gia không còn!”
“Trật tự ở Ngân Khê đã được khôi phục!”
“Mọi người yên tâm ra ngoài làm ăn đi!”
Ngay sau đó, đầu đường cuối ngõ xuất hiện từng chi thiết giáp thành vệ bắt đầu tuần tra, lân phiến của thiết giáp va chạm tạo ra âm thanh leng keng làm cho người ta có cảm giác rất an toàn.
Lúc đầu còn không có người đi ra, phần lớn đều chờ xem, nhưng đến buổi chiều, người trên đường đã bắt đầu chậm rãi nhiều lên.
Đầu đường cũng bắt đầu xuất hiện đệ tử Huyết Đao Môn, từng người cứ đi tới như vậy, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, mà đây chính là chứng minh tốt nhất đối với nguy cơ trong quá khứ.
Lý Nguyên sờ sờ hai khối lệnh bài Ngụy gia trong ngực, cũng đi ra ngoài, Diêm nương tử và bà chủ ở chung một chỗ, hắn cũng yên tâm.
Mới đi ra ngoài không lâu liền có thành vệ nhận ra hắn, hưng phấn hô to: “Tiểu Lý gia! Tiểu Lý gia còn sống!”
Lý Nguyên: ???
Ngay sau đó, mấy tên thành vệ chạy tới, nói rõ ràng tình huống.
Thì ra mấy ngày nay, phái tử trung của Ngụy gia ở phường Ngân Khê làm ra giả tượng “mật thám đã bị tiêu diệt hết”, do đó khiến Huyết Đao Môn buông lỏng cảnh giác. Sau đó lại đột nhiên phát động phản công điên cuồng, đối tượng phản công thì chuyên môn chọn thế hệ trẻ của Huyết Đao Môn, càng trẻ tuổi càng có thiên phú tốt, lại càng là mục tiêu của bọn họ.
Bởi vì tốc độ bọn họ ra tay cũng đủ nhanh, Huyết Đao Môn căn bản không kịp phản ứng, dù sao mật thám của Ngụy gia giấu rất sâu, mà đợi đến khi ý thức được vấn đề thì đã chết không ít đệ tử rồi.
Phái tử trung của Ngụy gia cực kỳ kiêu ngạo chặt đầu Triệu Tử Mục, thừa dịp ban đêm treo trên cổng của phường, nhưng may mắn bị Huyết Đao Môn phát hiện nên đã sớm lấy xuống.
Triệu Tử Mục là thiên tài của Huyết Đao Môn, chém đầu như vậy không thể nghi ngờ là một loại trả thù và cảnh cáo cực kỳ ác độc.
Chợt, lại một phong thư truyền tới đường khẩu Huyết Đao Môn, nói là “nếu Huyết Đao Môn không thu tay, sau này nhân tài mới nổi của Huyết Đao Môn phàm là lạc đàn thì sẽ bị giết”.
Nếu cao thủ Ngụy gia ngủ đông và bất thình lình chạy ra giết mấy đệ tử Huyết Đao Môn, quả thật vô sỉ cực độ, và vô cùng có tính uy hiếp.
Nhưng Thiết Sát hiển nhiên không phải là một người biết chịu thua, cứng rắn chống đỡ áp lực này, diệt sạch Ngụy gia sau đó cẩn thận lục soát Ngân Khê một lần, giết mấy mật thám Ngụy gia để lại dấu vết.
Nhưng hiển nhiên, chiến tranh giữa hai nhà này còn chưa hoàn toàn chấm dứt, sau một đoạn thời gian rất dài, tuần tra trong phường Ngân Khê sẽ trở nên cực kỳ nghiêm khắc, nếu là gặp phải dư nghiệt Ngụy gia, vậy sẽ là giết không tha.
Vốn mọi người cho rằng Triệu Tử Mục đã chết, Lý Nguyên khẳng định cũng sẽ chết ở một nơi nào đó, dù sao lúc trước hắn được Thiết môn chủ “thổi thành trâu bò”, sẽ bị mật thám Ngụy gia trọng điểm chiếu cố.
Nhưng hiện tại không ngờ Lý Nguyên còn sống tốt.
Ánh mắt các thành vệ đều nóng rực và vô cùng cung kính nhìn chằm chằm Lý Nguyên.
Bất luận kẻ nào dù có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết được, tương lai vị Tiểu Lý gia này chắc chắn sẽ thật sự cất cánh…
Lý Nguyên thì âm thầm thở dài trong lòng, vẫn không đủ cẩn thận, nếu như hắn ở lại phường Tiểu Mặc thêm vài ngày nữa, có lẽ sẽ không gặp phải chuyện gì cả… Lần sau, phải chú ý hơn.