TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 108: Liên sát

Lý Nguyên ở phường Tiểu Mặc tròn hai ngày, vào ngày thứ ba, hắn cuối cùng cũng biết được Ngân Khê đã xảy ra chuyện gì.

Vào ngày Lý Nguyên và Triệu Tử Mục quyết chiến, Huyết Đao Môn bất ngờ tập kích bản gia của Ngụy gia.

Gia chủ Ngụy gia là một gã cường giả thất phẩm, nhưng vẫn bị rơi đầu trong trận chiến này

Nhưng sau khi Ngụy gia phản ứng lại, phản công lại là dị thường hung mãnh.

Ngụy gia giống như phát điên, phóng ra hai con yêu thú thất phẩm trong phường nhà mình — Hỏa Phần Diễm Quang Báo.

Hai con yêu thú này là một công một mẫu, Ngụy gia vốn định để yêu thú gây giống, sau khi sinh ra tiểu yêu thú và thử thuần phục, nhưng bây giờ lại tự sát thả ra.

Ngoài ra, Ngụy gia sắp đặt một vài mật thám ở ba phường của Huyết Đao Môn cũng bắt đầu gây hỗn loạn.

Nhưng hiện giờ cuối cùng đại cục đã định.

Huyết Đao Môn bỏ ra một ít đại giới, dẫn hai con yêu thú ra ngoài huyện, phóng thích tới hoang dã. Từng mật thám trong phường đều bị thanh trừ.

Mà trật tự Ngân Khê đã bắt đầu ổn định trở lại.

Sau khi Lý Nguyên hiểu được mọi chuyện, hắn quyết định quay về…

Hiện tại thời kỳ nguy hiểm nhất đã qua, hắn là một đệ tử Huyết Đao Môn thì cũng nên trở về.

Năm người thừa dịp bình minh, tạm biệt mấy huynh đệ Tiền gia, nhanh chóng về Ngân Khê.

Lý Nguyên lưng đeo trường cung, tay cầm trường đao, dẫn Diêm Ngọc chạy thẳng đến khu nhà lều.

Trong khu nhà lều bây giờ hiện vẻ nặng nề, khắp nơi toàn là người than thở, sắc mặt trầm trọng. Không ít chỗ vốn có phòng ốc đã biến thành phế tích, trên vách tường còn sót lại vẫn còn dấu vết lửa cháy.

Trên bãi đất trống xa xa còn thỉnh thoảng thấy được một số chiếu cỏ mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy bàn chân hoặc là thân thể lộ ra ngoài mép chiếu cỏ, hiển nhiên nơi này cũng đã chết không ít người…

Diêm Ngọc căng thẳng mà nắm lấy tay của Lý Nguyên, cô rất sợ nhìn thấy người chết, lúc này càng run lẩy bẩy, hỏi một câu: “Không biết Vương thẩm có chuyện gì không.”

Sắc mặt Lý Nguyên trầm trọng, an ủi: “Nàng ấy trốn trong nhà, hẳn là không sao.”

Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới cửa nhà, đang muốn mở cửa thì đột nhiên lông mày Lý Nguyên nhảy dựng, cảm giác nguy hiểm dâng lên, cánh tay hắn nhanh chóng nắm lấy Diêm Ngọc kéo sang bên cạnh.

Phốc!

Một mũi tên cắm ở vị trí vừa rồi của hắn, mũi tên đâm sâu xuống bùn đất, có thể thấy được lực lượng mũi tên này rất đủ.

Nếu hắn phản ứng chậm một chút, nói không chừng sẽ bị bắn trúng.

Lý Nguyên nhìn mũi tên kia, trong lòng lập tức biết có người muốn giết hắn!

Hơn nữa Diêm tỷ còn ở bên cạnh hắn!

Nếu hắn chết, kết cục của Diêm tỷ là có thể tưởng tượng được!!

Trong nháy mắt, cảm xúc căng thẳng, tức giận và sợ hãi dâng lên trong lòng, hắn bị kích thích bởi nguy hiểm, máu như bốc cháy, hắn quay đầu lại nhưng không nhìn thấy địch nhân.

“Đừng sợ, đi trước đi!”

Lý Nguyên mạnh mẽ làm cho bản thân trấn định lại, sau đó túm Diêm Ngọc đã sắp bị dọa tê liệt chạy ra ngoài.

Hắn còn chưa tới đầu hẻm thì đã nhìn thấy ở chỗ giao nhau lóe lên một bóng người, trên đỉnh đầu bay chữ số “39~40”.

Người nọ khoanh hai tay với một nụ cười lạnh, như thể gã đang nắm chắc phần thắng, đôi môi môi giật giật như thế đang chuẩn bị nói điều gì đó.

Trái tim Lý Nguyên đập thình thịch, nhìn thấy có người chặn đường, trực tiếp điều động ảnh huyết, song huyết dung hợp.

Chà!

Sắc mặt hắn trong nháy mắt đỏ lên, đỏ như máu, tóc đen không gió mà múa, trường đao trong tay “Ong ong” giống như Phạn âm.

Tay trái hắn buông Diêm Ngọc ra, tay phải nắm chặt mạt đao, một đao gào thét phá không, trực tiếp và thô bạo mang theo một chuỗi tiếng nổ tung "bùm bùm" rồi cấp tốc bổ xuống.

Người nọ sửng sốt, gã nào thấy qua ai xuất đao nhanh như vậy, nói cũng chưa kịp nói nửa câu, gặp người liền chém sao? Bất quá, tốc độ phản ứng của gã cũng rất nhanh, trường kiếm bên hông trong nháy mắt ra khỏi vỏ, khó khăn lắm mới ra chiêu sau đỡ chiêu trước, chắn trên quỹ tích bổ xuống của trường đao.

Đinh!

Trường kiếm bị chém bay.

Két két két két két!

Người nọ bị một đao chém tận, cả người kinh hãi, gã đứng tại chỗ trong sự kinh hoàng và không thể tin được, ngay sau đó trên gò má của gã sinh ra một vết nứt như rết máu, sau đó người nổ thành hai nửa.

Lý Nguyên chém người xong, Diêm nương tử bên cạnh sợ tới mức hét lên chói tai, nhưng lại vội vàng che miệng.

Mà lúc này, phía sau hai người lại truyền đến tiếng bước chân.

Lý Nguyên nhẹ nhàng đẩy Diêm nương tử sang một chỗ lõm nhỏ bên cạnh, trực tiếp hướng tiếng bước chân cẩn thận từng li từng tí phóng tới.

Hắn có kỹ năng theo dõi đỉnh cao, rón rén đi lại, người khác rất khó phát hiện.

Lúc này, cuối ngõ kia có một bóng dáng, người này mặt nhe răng cười, tay phải cầm kiếm, hiển nhiên là đến vây Lý Nguyên.

Nhưng gã còn chưa ra khỏi ngã rẽ đã đột nhiên nhìn thấy một người lao tới.

Người này mặt đỏ như máu, tóc đen cuồng vũ, khí thế phi phàm.

Vừa đối mặt, người nọ không nói lời nào, một đao nhắm đầu, nhanh đến cực hạn.

Ầm ầm…

Giống như sấm sét mùa xuân.

Ánh tuyết hắt trời mang theo sát khí, muốn chiếu lên mặt.

Thân ảnh này sửng sốt, vội vàng giơ kiếm ngăn cản.

Bùm!

Thanh kiếm bị gãy.

Lý Nguyên cầm trường đao yêu dị đổi bổ thành xoáy, khí thế như cầu vồng mà không hề gián đoạn.

Ngay lập tức, một cái đầu khác bay lên.

Máu từ chỗ cổ phun “ào” ra!

Đầu rơi xuống bùn đất, mặt hướng lên trên, trong hai mắt vẫn mang theo vẻ kinh hãi.

Lý Nguyên lại một đao chém chết người này, sau đó liền đột nhiên an tĩnh lại.

Sự căng thẳng cuối cùng cũng được xoa dịu.

Đồng thời, hắn cũng đã hoàn thành khởi động và đã đến lúc thực sự làm đại sự.

Tuy nhiên, bây giờ, còn ít nhất là một người nữa!

Ít nhất còn một mũi tên chưa rời cung!

Tim hắn đập thình thịch, hết sức chăm chú cảm giác động tĩnh của người vừa bắn tên.

Thời gian trôi qua từng giây……

Đột nhiên, Lý Nguyên nghe được một tiếng “cạch” rất nhỏ, giống như là gạch ngói trên nóc nhà di chuyển.

Bùm!

Thiếu niên như sư tử nổi trận lôi đình, trực tiếp xông tới.

Đồng thời, trên nóc nhà cũng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, gợn sóng rung động ào ào, hiển nhiên là người trên nóc nhà muốn chạy trốn.

Lý Nguyên ở vách tường chật hẹp của hẻm nhỏ, đằng đằng hai cái, nhảy lên nóc nhà, liếc mắt một cái liền thấy được “7~8” xa xa.

“Hả?” Lý Nguyên sửng sốt.

Và lúc này…

Vèo!

Một mũi tên lao tới.

Lý Nguyên nghiêng người, thoải mái tránh thoát.

Sau đó, hắn ba bước song hành hai bước, sải bước xông lên, đợi đến gần, lại chém thêm một đao hung mãnh.

Người kia muốn bắn thêm một mũi tên nữa.

Không có gì bất ngờ, mũi tên còn chưa kịp cài, thì đã bị một đao chém bay đầu.

Lý Nguyên giết người xong, cũng tạm thời không sờ thi thể mà là cấp tốc trở về, nhảy vào trong hẻm nhỏ nhìn, thấy Diêm Ngọc bình yên vô sự, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà lúc này, Diêm nương tử đã bị dọa, tay chân cô lạnh lẽo, thẳng đến khi bàn tay to của Lý Nguyên cầm tay cô và nhẹ giọng khuyên giải an ủi nói “Không có việc gì”, cô mới kịp phản ứng, sau đó tựa vào người Lý Nguyên như một vũng bùn nhão.

Lý Nguyên không nhúc nhích, hắn ôm Diêm nương tử, cả người núp ở chỗ lõm nhỏ trong hẻm nhỏ này, trường đao cắm đất, giọt máu đỏ sẫm trên lưỡi dao đang chạy dọc theo mũi nhọn chậm rãi thấm xuống đất, lưu lại ánh đỏ chói mắt trên lưỡi đao.

Đợi ước chừng một nén nhang, Lý Nguyên thấy hai cỗ thi thể đầu ngõ cuối ngõ không ai thu, lúc này hắn mới siết chặt eo Diêm nương tử, ghé tai nhẹ giọng nói: “Diêm tỷ, nàng ở lại đây đừng đi đâu hết, ta ra ngoài xem một chút.”

“Chàng cũng phải cẩn thận …” thanh âm Diêm Ngọc sắp nức nở, cô nhìn thoáng qua thi thể bên ngoài, cảm giác như muốn ói, Ngân Khê này thật nguy hiểm…

Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên nghĩ đến thi thể kia là bị nam nhân nhà mình chém thành như vậy, Diêm Ngọc lập tức lại đỡ sợ, nhìn bóng lưng nam nhân nhà mình, cảm thấy nam nhân nhà mình càng hung thì cô mới càng có cảm giác an toàn.

Sau khi Lý Nguyên chạy ra ngoài, thân hình hơi cong, đi trong bóng tối, rất nhanh tuần tra xung quanh một lần, thấy không có địch nhân, lúc này mới đi đến hai cái thi thể.

Bổ đao là không cần thiết, một cái đầu không có, một cái thành hai nửa.

Tim hắn đập thình thịch, lại giơ tay sờ thi thể.

Bí tịch không có, có ít ngân lượng, có hai khối lệnh bài cổ xưa có chữ "Ngụy", còn có một bình không biết đan dược gì, mấy tấm thuốc mỡ không rõ hiệu quả.

Sờ xác xong, Lý Nguyên nhịn không được mà lầm bầm một câu “Quỷ nghèo”, rồi lại nhanh chóng trèo lên nóc nhà mình, nhìn xuống, không nghe được động tĩnh gì, lúc này mới nhảy vào trong sân.

Đối phương đã chặn đường hắn trong ngõ nhỏ, trong phòng lẽ ra không có mai phục.

Hắn cẩn thận thăm dò một hồi, lúc này mới vào phòng.

Nhưng trong nhà lộn xộn quá.

“Vương thẩm?”

“Nữu Nữu?”

“Tiểu Thặng?”

Hắn gọi tên, nhưng trong phòng không có hồi âm, không ai trả lời.

Lý Nguyên sắc mặt âm trầm, nhưng quét mắt bốn phía cũng đâu thấy thi thể cùng vết máu.

“Ngụy gia!”

“Ngụy gia!!!”

“Nhà mình đã không còn, lại còn phái hai cửu phẩm đến ám sát ta, có bệnh không?”

Lý Nguyên tức giận siết chặt nắm đấm, sau đó lại nhanh chóng lấy hai chiếc áo choàng chắn gió mùa xuân và Tụ trung đao mua lúc trước.

Hắn mặc một cái áo choàng, kéo mũ trùm, còn một cái đưa cho Diêm nương tử.

Đợi Diêm nương tử mặc xong, hắn lại đưa Tụ trung đao cho Diêm nương tử, nói: “Phòng thân.”

Diêm nương tử gật đầu, vội vàng tiếp nhận.

“Chúng ta đi quán rượu Hành Vu trước, chỗ bà chủ nhiều người, hộ vệ nhiều, an toàn hơn.”

“Ừm…… Tất cả đều nghe tướng công.”