TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 107: Hỗn loạn

“Thắng?”

“Tiểu Lý gia thắng rồi!”

Bà chủ tươi cười sán lạn, cực kỳ vui vẻ, nàng nắm lấy tay Diêm nương tử đều hơi run rẩy, mắt đẹp đưa tình, lóng lánh ánh sáng hưng phấn, nhìn chăm chú vào thiếu niên chiến thắng trên đài.

Nàng bắt đáy, chọn Tiểu Lý gia, là chờ mong tương lai có thể có hi vọng, có một chiếc ô dù, nhưng…… Nhưng Tiểu Lý gia đã thắng.

Vậy có nghĩa là không cần đợi đến tương lai, rất nhanh Tiểu Lý gia có thể dọn vào khu trung tâm Ngân Khê, trở thành đệ tử nội môn chân chính, thân phận địa vị cũng được tăng cao rất nhiều.

“Thắng rồi, hắn thắng rồi…” Bà chủ vô cùng kích động.

Mà dưới lầu, đám người đến từ chợ đen cũng có người vung nắm đấm, có người vỗ tay mà cười.

“Tốt, tốt! Không hổ là Tiểu Lý gia!!”

“Học sinh của Lý gia quả là lợi hại, ha ha!”

“Ta đã nói Tiểu Lý gia có thể thắng, các người còn không tin?”

Nhưng đám người trong tửu lâu thanh lâu kia lại không ai hô, vậy…… không phải nể mặt Ngũ gia sao?

Nhưng kết cục này đã làm cho người ta rất hài lòng, dù sao song phương đều không xé rách da mặt, mà là phân ra thắng thua trong bầu không khí rất hài hòa.

“Hậu sinh khả úy a……” Hắc Diện trưởng lão trong khu quý nhân bên lôi đài cảm khái.

Sắc mặt Ngũ Liên lại không tốt lắm.

Thần sắc của Ngư phó môn chủ cũng không tốt, nhưng hắn không nói gì mà chỉ nhìn về phía Thiết môn chủ đang ngồi ở chính giữa, nói một tiếng: “Ta thua.”

Nói xong ba chữ này, Ngư Triều Cẩn đột nhiên nhíu mày, trong mắt nổi lên ánh sáng, nhìn chằm chằm Thiết môn chủ, hoặc là “Thiết môn chủ”.

Hắn hiểu rất rõ Thiết Sát, lúc trước không chú ý, bây giờ nhìn chằm chằm thì mới nhận ra được điểm khác thường, trầm ngâm suy nghĩ, nhưng lại không hiểu chuyện gì.

Mà “Thiết môn chủ” thì không ngụy trang nữa mà là cười nói: “Phó môn chủ, chúng ta không thua.”

Câu nói này trực tiếp làm cho Ngư Triều Cẩn như bị nổ tung, mà Hắc Diện trưởng lão và đám người Ngũ Liên ở bên cạnh cũng bắt đầu nghiêm nghị lại.

Sau đó, bọn họ mới phát hiện có một ít trưởng lão và tinh anh trong môn không tới.

Ngư Triều Cẩn nhìn về phía Thiết môn chủ, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Thiết môn chủ” ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy từ trong ngực ra một phong mật thư, đưa cho Ngư Triều Cẩn.

Ngư Triều Cẩn vội vàng mở ra, câu đầu tiên trong thư chính là: Lão Ngư, cùng là một môn, ngươi sẽ không mang thù như vậy chứ? Nên tức thì tức, nhưng đừng trì hoãn đại sự, lát nữa ta tự phạt ba chén.

Ngư Triều Cẩn vừa nhìn chữ viết và phong cách nói chuyện này liền biết là thư do Thiết Sát tự tay viết, đọc tiếp nội dung, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, nhưng sau đó lại hưng phấn hẳn lên.

Hắn rất muốn không phục, nhưng cho đến giờ khắc này hắn mới biết được bố cục của Thiết Sát.

Thiết Sát tuyên truyền khắp nơi trận chiến Vọng Khê lâu này, cũng trắng trợn thổi phồng tiền đặt cược cùng với bất hòa giữa y và mình, chính là để hấp dẫn tầm mắt, có thể nói lúc này ở xung quanh Vọng Khê lâu chắc chắn có không ít người Ngụy gia và Tôn gia đang quan sát.

Mà lúc trước Thiết Sát mượn danh bế quan, kì thực là đang tích lũy lực lượng. Hiện tại đúng lúc có một cơ hội cho nên lấy trận chiến này để hấp dẫn ánh mắt các phương, còn chính gã thì dẫn dắt tinh nhuệ trong môn và Đinh lão trực tiếp thực hiện kế hoạch chém đầu với Ngụy gia.

Nếu là ngày xưa, chắc chắn không dễ dàng như vậy, nhưng hiện tại mọi người đều biết Thiết Sát ngồi trên Vọng Khê lâu quan chiến, và sẽ không ai ngờ được Thiết Sát lại đột nhiên tập kích Ngụy gia.

Chưa kể… Đinh lão là một vị tiền bối được Thiết Sát che giấu, chuyện này ngoại trừ cao tầng Huyết Đao Môn thì không có bao nhiêu người biết được.

Mà trong mật thư Thiết Sát đưa cho hắn, y bảo hắn giữ vững Ngân Khê, duy trì trật tự. Bởi vì Ngụy gia cũng là một quái vật khổng lồ, phản công chắc chắn sẽ có, hỗn loạn cũng nhất định sẽ có.

Thiết Sát đi công, nhiệm vụ phòng thủ giao cho Ngư Triều Cẩn, đây không hẳn không phải là một loại tín nhiệm.

Ngư Triều Cẩn cầm thư, rất khó chịu, nhất là nghĩ đến bộ dáng Thiết Sát ngoáy mũi.

Nhưng nếu Huyết Đao Môn có thể chấm dứt mối thù truyền kiếp với Ngụy gia, cướp lấy địa bàn của Ngụy gia, vậy miếng “Bánh ngọt” sẽ rất lớn, chính hắn cũng

Huống chi, không có mũi tên nào quay đầu lại, bây giờ không phải lúc hắn do dự.

Bùm!!!

Đột nhiên, Ngư Triều Cẩn vỗ mạnh tay vịn, truyền thư cho đám người Ngũ Liên và Hắc Diện trưởng lão.

Mấy người nhìn xong, thần sắc cũng lập tức ngưng trọng.

Ngư Triều Cẩn nói: “Các vị trở về bảo vệ tốt địa bàn của mình, Ngụy gia tất nhiên sẽ có mật thám, đừng để cho bọn họ gây ra quá nhiều hỗn loạn.

Ta dẫn người đến cửa phường canh giữ cổng chính…”

“Lão Lục, ngươi mau đi chợ đen, nói tình hình ở đây cho Lý Vũ, bảo y sẵn sàng phòng bị.”

“Lão Vương……”

“Hầu tử……”

“Thiết kiếm……”

Ngư Triều Cẩn dù gì cũng là phó môn chủ, ngày thường tuy hắn bất hòa với môn chủ, nhưng bản lĩnh chắc chắn có, lúc này hắn tựa như tướng quân, tuyên bố hạ lệnh đâu vào đấy.

Đợi đến khi hoàn thành, Ngư Triều Cẩn chờ thời đứng dậy, lại nghe phương xa truyền đến tiếng nổ chói tai, thanh âm này cực vang.

Mà bầu trời xanh đột nhiên có một chỗ biến thành màu đỏ, dường như có ánh lửa bốc lên, thắp sáng những đám mây trên bầu trời.

Ngay sau đó, cả mảnh trời đều đỏ lên.

Gió thổi trên đường phố.

Ngư Triều Cẩn nhíu mày nói: “Yêu thú!!”

Hắn không cần nghĩ cũng đã đoán được, Ngụy gia hoặc là vì phản công, mà liều mạng thả yêu thú nuôi dưỡng ra ngoài.

“Điên rồi…… Thật là điên rồi……” Ngư Triều Cẩn thì thào, nhanh chóng thúc dục người tới cửa phường.

Đám người xung quanh Vọng Khê lâu còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thì đã thấy đám cao tầng Huyết Đao Môn nhanh chóng đứng dậy và chạy tới các nơi, phảng phất như điều binh khiển tướng.

Mà tiếng nổ mạnh ở phía xa kia cùng với hồng quang trên bầu trời, làm bọn họ sợ hãi , làm những người này bắt đầu cảm thấy bất an.

Hỗn loạn bắt đầu…

Một số người bắt đầu chạy trốn, rồi dẫn đến nhiều người chạy theo hơn.

Trật tự dần loạn…

Mặc dù có người của Huyết Đao Môn duy trì trật tự, nhưng khủng hoảng vẫn dần dần sôi trào.

“Gia, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy, tại sao các đại nhân của Huyết Đao Môn lại vội vã rời đi, còn có vụ nổ khủng khiếp kia, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Không ít người hỏi đám đệ tử ngoại vi Huyết Đao Môn đang duy trì trật tự, nhưng chỉ nhận được những lời như “Không cần lo lắng, mau về nhà đi”.

Lúc Lý Nguyên đứng trên lôi đài, hắn đã sớm nhìn ra chỗ không đúng ở khu quý nhân, hắn nhanh chóng rời khỏi lôi đài và vọt tới lầu ba Vọng Khê lâu, lôi kéo Diêm nương tử, nghiêm túc nói: “Chúng ta về nhà.”

Lúc này, khi trật tự rối loạn, hắn và Diêm nương tử, bà chủ và hai hộ vệ đi theo đã sớm chạy xuống dưới lầu.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy trên cầu thang Vọng Khê lâu đã đầy người chen chúc.

“Sao vậy, tướng công?”

“Mau về nhà đi.” Lý Nguyên không nói nhiều.

Khi một nhóm năm người vừa chạy ra đường, đột nhiên từ phía xa truyền đến tiếng thét chói tai như “Giết người”, “A, trong đám người có sát thủ”.

Lý Nguyên không quan tâm việc của người khác, dắt Diêm nương tử chạy sang bên cạnh.

Hơi suy nghĩ một lát, hắn lại nhìn lướt qua con đường càng trở nên hỗn loạn ở phía xa.

Trên con đường đó, mọi người đều muốn nhanh chóng về nhà, bởi vậy nó lại càng trở nên hỗn loạn hơn.

Lý Nguyên trực tiếp rẽ vào con đường nhỏ, đi lệch khỏi hướng về nhà, chạy về vùng hoang dã không có người.

Bà chủ ngăn hộ vệ muốn đi xem chuyện gì xảy ra, cũng xách váy, chạy theo sau lưng Lý Nguyên.

“Tiểu tử, đây không phải đường về…” Một hộ vệ hét lên.

Lý Nguyên nói: “Con đường đó người đi lại chen chúc, nếu trong đám người đó có người tặng cho ngươi một đao, làm sao bây giờ?”

“Đây…… Đây không phải là Ngân Khê sao? Làm sao có thể hỗn loạn như vậy? Chúng ta…… Chúng ta mau trở về tửu lâu đi, người đông thế mạnh…” Một hộ vệ khác nói.

Bà chủ mắt đẹp giận lên, nói: “Câm miệng!”

Hai hộ vệ lập tức không nói lời nào nữa.

Chỉ chốc lát sau, phía xa truyền đến âm thanh “Rầm rầm”, cùng với tiếng thét chói tai.

Lý Nguyên quay đầu lại nhìn, mơ hồ thấy một phòng ốc bị cháy và đang sụp đổ.

Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Năm người một đường chạy mãi, rất nhanh đã chui vào một khu rừng.

Cánh rừng này nằm trên con đường từ Ngân Khê đến phường Tiểu Mặc, mùa xuân, cỏ cây um tùm.

Đến cánh rừng, Lý Nguyên trực tiếp cõng nương tử lên một cây đại thụ, đặt nàng ở một nơi có rất nhiều chạc cây.

Bà chủ thở hổn hển nói: “Tiểu Lý gia, ngươi…… ngươi có thể đưa ta lên đó không?”

Lý Nguyên liếc nhìn nàng.

Bà chủ thân hình cao gầy, thân thể mềm mại đẫy đà, trên mặt điểm phấn nhàn nhạt, vì chạy quá lâu nên hai gò má hồng như ráng trời chiều, mà áo mỏng ngày xuân thì hơi ẩm ướt và dán sát ở trên người, cuối cùng phác họa ra đường nét nổi bật của mỹ nữ linh lung.

Dù sao cũng là khuê mật của bà nương nhà mình, lại là “đối tác kinh doanh”.

Lý Nguyên không nghĩ nhiều, trực tiếp cõng nàng trèo lên cây, đem nàng đặt ở cạnh Diêm Ngọc, sau đó chính hắn cũng ngồi ở trên cây này, thử nhìn ra xa.

Mà hai hộ vệ kia mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng tự leo lên cây, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.

Năm người cứ lặng lẽ như vậy.

Sắp đến trưa.

Không biết là Diêm Ngọc hay là bà chủ truyền ra thanh âm “ục ục” từ trong bụng.

Bà chủ móc từ trong ngực ra một hộp son.

Diêm Ngọc cũng móc móc, lấy ra một túi trái cây nhỏ.

Cô mở ra, tổng cộng bốn quả.

Một cho cô, một cho bà chủ, và hai cho Lý Nguyên.

Trong lúc đó, phương hướng Ngân Khê không ngừng truyền đến các thanh âm ồn ào, chung quanh bốc lên đầy ánh lửa.

Mà trong rừng này cũng có vài người tới, nhưng đều là rải rác, giống như là chạy từ trong huyện tới tị nạn.

Đợi đến khi trời tối, sắp đến canh hai, chung quanh không còn một tiếng động.

Lúc này Lý Nguyên mới đỡ Diêm Ngọc và bà chủ xuống, lại gọi hai huynh đệ hộ vệ kia, sau đó trực tiếp chạy tới phường Tiểu Mặc.

Đích đến, là Tiền gia.

Tiền gia nhiều phòng, dành ra ba bốn phòng cho năm người cũng rất bình thường.

Vì thế, Lý Nguyên và Diêm nương tử một gian, bà chủ một gian, hai hộ vệ một gian, sau khi ăn no một bữa liền lên giường ngủ.