Sau họp buổi sáng.
Thiết Sát hơi ngẩng đầu, một mình đứng trước cửa sổ.
Hắn đợi một lát, chỉ chốc lát sau, một lão giả tóc bạc nhưng dáng người sung mãn bước qua ngưỡng cửa, đi tới phía sau hắn, nói: “Môn chủ.”
“Đinh lão.” Thiết Sát quay đầu, nói: “Lần này ta mời ngài rời núi, là muốn ngài giúp ta làm một chuyện.”
“Giữa ta và ngươi, không cần khách khí…… Ngươi vì ta dưỡng lão, ta giúp ngươi trừ chút phiền toái cũng là việc nên làm.” Lão giả mỉm cười nói.
Trong mắt Thiết Sát lóe lên vẻ lạnh lùng, ghé sát vào tai nhẹ giọng lải nhải……
Lão giả nghe xong, cười nói: "Tốt, lão phu vẫn biết ngươi có hùng tâm tráng chí và cũng luôn âm thầm tích trữ lực lượng chỉ chờ ngày hoàn thành chiến dịch, vậy lần này liền lôi lệ phong hành, xuất kỳ bất ý, nhân cơ hội thống nhất huyện Sơn Bảo này luôn đi.”
Lão đang nói thì cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, năm thân ảnh đang đến gần.
Trong đó bốn người mập mạp cao thấp không giống nhau, mà hình thể người ở giữa thoạt nhìn lại có vài phần tương tự với Thiết Sát.
“Tham kiến môn chủ!” Năm người hành lễ, sau đó lại nhìn về phía lão giả nói: “Tham kiến Đinh lão!”
Thiết Sát cười nói: “Tất cả đều đã đến, vậy tiện thể thương lượng chuyện bảy ngày sau đi.
Chuyện muốn làm, phải làm cho tốt.
Muốn giết thì phải giết cho sướng… Hừ, ha ha ha.”
……
Bóng đêm như nước nhưng không còn rét lạnh, thời gian năm tháng, vừa tới xuân sắc.
Diêm nương tử tay trong tay với nam nhân nhà mình đi dạo trên đường Ngân Khê.
Trong phố xá sầm uất này, khói lửa đan xen, mùi thịt mùi rượu hôi hổi phun ra từng đợt từng đợt sương mù màu trắng.
Ngước mắt nhìn lại, đầu đường cuối ngõ đều có quán ăn ngoài trời, phần lớn là bán mì sợi hoành thánh và bánh bao.
Ngoài ra còn có tiếng la hét khắp nơi.
“Đi ngang qua, đừng bỏ lỡ…”
“Cẩm gấm thượng hạng, hoa văn thịnh hành nhất cung đình Ngọc Kinh, đến xem đi~~~”
“Chiêu bài mới của Vương mập mạp, ngỗng quay kèm trái cây hun khói, phối với nửa cân rượu, đảm bảo cho ngươi ăn sảng khoái, sảng khoái……”
Diêm nương tử cười hì hì: “Cũng thật náo nhiệt, không giống phường Tiểu Mặc, vừa tối là nhà nào nhà nấy đóng cửa…”
Lý Nguyên cưng chiều vuốt tóc nàng, nói: “Ăn chút gì đi? Hay là đi may thêm một bộ quần áo? Trời nóng, phải thay váy lụa.”
Diêm nương tử cười nói: “Mời chàng uống trà nguội, sản phẩm mới trà anh đào, chàng không thể tưởng tượng được đâu.”
“Được, chờ nàng cho ta một bất ngờ.” Lý Nguyên cười nói.
Rất nhanh, hai người đi tới trước một tòa lầu các lịch sự tao nhã.
Trên tấm bảng ghi “trà lâu Mãn Nguyệt”.
Trong lầu, có mấy tiểu cô nương đang tay nâng khay trà, đằng đằng chớp chớp, giống như vừa khiêu vũ vừa dâng trà cho khách.
Mà trước quầy lễ tân cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ này hiển nhiên biết Diêm Ngọc, khi vừa thấy Diêm Ngọc, ánh mắt nàng sáng lên, hô: “Diêm tỷ tỷ, bà chủ đang ở trên lầu chờ ngươi.”
Diêm nương tử cười đáp lời, sau đó dẫn Lý Nguyên lên lầu.
Trên lầu, trong nhã gian, một mỹ phụ chân dài mặc áo lụa trắng như tuyết bên ngoài, bên trong buộc váy nền đỏ thắm đang gảy chén trà, khi nhìn thấy hai người, nàng tao nhã đứng dậy hành lễ.
Lý Nguyên cũng đáp lễ.
Mỹ phụ này chính là bà chủ của quán rượu Hành Vu, xem như là người quen cũ.
Nữ tử vào đêm lẻ loi ra ngoài quả thật không ổn, nhưng quả phụ thì ngoại lệ.
Bà chủ quán rượu Hành Vu chính là một quả phụ.
“Tiết tỷ tỷ.” Diêm nương tử chạy tới kéo cánh tay bà chủ.
Diêm nương tử nhỏ nhắn xinh xắn, bà chủ lại hơi cao gầy, nếu so với mỹ nhân phồn hoa, đây chính là hai loại hoa khác nhau.
Bà chủ cười liếc mắt nhìn Lý Nguyên, cười nói: “Không dám nhận đâu…”
Lý Nguyên nói: “Hai người tự định xưng hô đi.”
Diêm nương tử lại chạy trở về, lôi kéo Lý Nguyên ngồi xuống, sau đó bà chủ pha ba chén trà nguội, lại gọi người mang lên chút mứt trái cây.
Cửa sổ mở ra, ngoài cửa sổ trăng sáng tỏ, ngân hà vào nước, khiến cho bóng đêm an tĩnh hơn rất nhiều.
Lý Nguyên cầm lấy chén bắt đầu uống, có cảm giác giống như uống trà trái cây ở tiệm trà sữa kiếp trước vậy, vì vậy cười nói: “Diêm tỷ nói muốn cho ta một bất ngờ, trà này quả nhiên là bất ngờ.”
Diêm Ngọc nói: “Không chỉ vậy đâu, trà lâu Mãn Nguyệt này là… ta và Tiết tỷ cùng quản.”
Lý Nguyên sửng sốt.
Bả chủ cười nói: “Tiểu Lý gia, ngài là một nhân vật.
Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, thiếp thân muốn an ổn làm ăn dưới bóng cây này.
Hơn nữa tính cách ta và Diêm muội muội thật sự hợp nhau, chúng ta trò chuyện rất hợp cho nên mới hợp tác mở cửa hàng này.
Tiền kiếm được, chúng ta chia đôi…”
Lý Nguyên cười nói: “Bà chủ ở đâu?”
“Núi Lương Long, gặp hải tặc, cho nên theo phu gia chạy nạn đến nơi này.
Phu gia thân thể yếu ớt, không bao lâu đã qua đời, chàng ấy để lại chút tiền tài và nô bộc trung thành, cho nên thiếp thân mới mở tửu lâu.
Ở chỗ này, thiếp thân thường nộp tiền lệ cho Ngũ gia, sau này vẫn phải nộp.
Nếu là đổi người, vậy thì giao cho đại nhân mới tới… nhưng về chuyện lén lút giao tình, thiếp thân và Ngũ gia lại không hề có chút gì, sau này cùng đại nhân mới hẳn là cũng sẽ không có.
Thiếp thân là nữ nhân, làm sao mới có thể giao tình với những đại nhân kia, trong lòng thiếp thân biết rõ… Nhưng thiếp thân không muốn.”
Bả chủ rủ lông mi xuống, cười tự giễu, nói: “Thiếp thân nhìn có hai phần phong quang, nhưng cuối cùng chỉ là một nữ nhân, đáy lòng khổ sở… khó khăn…… có ai biết được?”
Bà chủ giống như rơi vào trong hồi ức nào đó, nói: “May mà, ta và Tiểu Lý gia có vài phần duyên phận, trước khi ngài phát tài chúng ta đã quen biết, lại hợp ý với Diêm nương tử như vậy, cho nên ta muốn dựa vào Tiểu Lý gia ngài.”
Nói xong, nàng chống má, ngẩng đầu nói: “Lại nói tiếp, Tiểu Lý gia năm nay mới mười tám, mà thiếp thân cũng đã hai mươi ba. Tiểu Lý gia nếu muốn thiếp thân, thiếp thân thật sự cũng không thiệt thòi.”
Sau đó, nàng nhìn lướt qua Diêm nương tử, hai nữ cùng nhau ha hả cười, hiển nhiên ngày thường rất thân mật và tán gẫu không ít, cho nên cũng không kiêng kị những thứ này.
Lý Nguyên nói: “Nhưng rất nhanh, ta sẽ chiến đấu trên lôi đài với Triệu Tử Mục… y là thiên tài dùng đao của võ quán Trường Thanh, nhưng ta lại dùng cung.
Đao, ta mới học được hơn ba tháng.”
Bà chủ khẽ vuốt cằm nói: “Nếu chưa từng cộng khổ với Tiểu Lý gia, há có thể đồng cam?”
Diêm nương tử hờn dỗi nói: “Tiết tỷ tỷ, tỷ chưa gì đã xác định tướng công nhà ta sẽ thua?”
Bà chủ nói: “Không phải ta chắc chắn, mà là hầu như tất cả mọi người đều tin như vậy… Cho nên, thiếp thân mới muốn nói tâm ý của thiếp thân cho Tiểu Lý gia vào lúc này.”
Chiêu này của nàng, xem như là bắt đáy, nhưng sau đó cũng cần phải chấp nhận không ít rủi ro.
Nhưng đó cũng là cách để nàng chứng tỏ sự chân thành của mình.
……
Về nhà.
Lý Nguyên ôm Diêm nương tử, nằm một chỗ nói chuyện bên gối.
“Tướng công, chàng xem, ta mặc dù thân với Tiết tỷ tỷ nhưng không có nói cho Tiết tỷ tỷ biết chàng rất lợi hại, hì hì…… Nương tử của chàng có phải rất hiền thục không?”
“Vậy thì…… Tiếp tục thưởng!”
“Ôi trời, sao vậy, không thể sắc sắc, không thể……”
Trong chăn mỏng truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ.
Ngoài cửa sổ, cây hạnh kia hoa nở lại tàn, nhưng Diêm nương tử trồng một ít thược dược diên vĩ đinh hương thì lại đang nở rộ.
……
Bảy ngày sau.
Vọng Khê lâu, suối nước róc rách, phản xạ ánh nắng mà hiện ra sóng vàng lấp lánh.
Trên lầu đã sớm ngồi đầy người, nhờ có bà chủ cho nên Diêm Ngọc cũng có vị trí không tồi ở lầu ba, tuy nói ở góc cạnh, nhưng cũng có thể nhìn thấy trên tình huống chiến đấu trên lôi đài.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nam nhân của mình chiến đấu.
Nhưng võ đài vẫn trống.
Bà chủ tay nắm hạt dưa, tay nhấc ly uống nước, vừa ăn vừa trò chuyện với Diêm Ngọc.
Ở phía sau hai nữ còn có hai gã đại hán cao lớn thô kệch cầm đao, đây là hộ vệ trong nhà bà chủ.
Ngân Khê có trị an rất tốt, loại tụ hội lớn này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chưa kể… Bà chủ liếc mắt nhìn khu quý nhân trên đài cao bên cạnh lôi đài ở phía đối diện Vọng Khê lâu.
Ngồi ở giữa, chính là thổ hoàng đế chân chính của ba phường Ngân Khê, Ngô Đồng, Tử Sùng, môn chủ Huyết Đao Môn —— Thiết Sát.
Thiết Sát cũng ở đây, còn có nguy hiểm gì?
Nàng mang hộ vệ cũng là bởi vì hôm nay nhiều người, phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
Trên lôi đài, một gã nam tử mày kiếm tinh mục đã sớm khoanh chân mà ngồi, gió mát thổi qua, tóc mai hai bên bay lên, hiện ra khuôn mặt anh tuấn của y.
Mà trường đao đặt ngang trên đầu gối y, dù đao chưa ra khỏi vỏ nhưng lại ẩn ẩn chiến ý.
Nam nhân này chính là Triệu Tử Mục.
Bà chủ cắn hạt dưa, nhỏ giọng hỏi: “Đối thủ đã lên rồi, Tiểu Lý gia đâu?”
Diêm nương tử nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết.”
Mà dưới lầu lại truyền đến chút tiếng cười ầm ĩ, mơ hồ là “Không phải là sợ rồi chứ”, “Nhất định là biết tất thua cho nên không tới”.
Diêm nương tử tức giận nói: “Bọn họ thật đúng là biết chém gió, loại trận chiến này, ai lại chạy trốn chứ?”
Bà chủ nhẹ giọng nói: “Bọn họ không ngốc, bọn họ là đang vuốt mông ngựa đấy. Ai, muội nói xem Triệu Tử Mục và Tiểu Lý gia ai đẹp trai?”
“Đương nhiên là Tiểu Lý gia, vậy còn phải hỏi?” Diêm nương tử chống nạnh, rất kiêu ngạo.
Hai nàng đang nói, ở phía xa lại truyền đến tiếng huyên náo.
Đám đông tách ra một con đường, trong đường đi ra một thiếu niên lang đang cúi đầu và kéo trường đao.
Trường đao vuốt má sàn nhà, phát ra âm thanh “khíc khích” chói tai.
Lý Nguyên đến bên lôi đài, nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài, nhìn thoáng qua "38~40" trôi nổi quanh người đối phương, hắn ôm quyền nói: “Triệu huynh, ta tới trễ.”
“Không sao cả, ngươi đường xa mà đến có lẽ mệt mỏi. Ta chờ đợi ở đây lại tinh thần sung mãn…… Ngươi có cần nghỉ ngơi không?” Triệu Tử Mục thản nhiên hỏi.
Lý Nguyên gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, vậy ta nghỉ ngơi một lát.”
Triệu Tử Mục: …
Mọi người: …
Một lát sau, Lý Nguyên cầm lấy cán đao, Triệu Tử Mục cũng rút đao ra khỏi vỏ, hai thân ảnh lao ngang nhảy dọc, trong nháy mắt đã tiến sát nhau.
Ngươi tới ta đi, trong
Khí huyết tung hoành, đại đao khai hợp, mỗi một tiếng giao kích đều như vật nặng va chạm, phát ra tiếng vang trầm bổng nặng nề.
Mọi người nhìn không kịp nhìn, chỉ nghe được một tiếng nổ mạnh.
Hai người đều tự tách ra, xa xa nhìn nhau.
Triệu Tử Mục nói: “Lý sư đệ, thực lực ngươi không yếu, mới luyện đao ba tháng đã có trình độ như thế, nghe nói ngươi còn đến từ phường Tiểu Mặc, vậy thì thật hiếm có.
Ta công nhận thực lực của ngươi.
Chỉ tiếc là… Ngươi quá vội vàng, bây giờ ta sẽ không khách khí nữa.”
Lý Nguyên thở hổn hển nói: “Thỉnh chỉ giáo.”
Dứt lời, hắn lại quát to một tiếng vọt lên.
Trong nháy mắt, hai người lại đại chiến hơn trăm hiệp.
Cuối cùng… Triệu Tử Mục không kịp đỡ một đòn, bị Lý Nguyên dùng lưng đao vung mạnh, trực tiếp mất cân bằng, từ trên lôi đài ngã xuống.
Triệu Tử Mục cả kinh không phải chuyện đùa, muốn dùng mũi đao điểm đất, một lần nữa trở về lôi đài.
Dù sao, rơi xuống lôi đài là trực tiếp thua.
Nhưng Lý Nguyên nhanh tay lẹ mắt, lại vung trường đao lên, từ giữa không trung đè ép Triệu Tử Mục, làm cho y không thể bay trở về.
Ầm!
Triệu Tử Mục rơi vào bụi bặm, lăn lộn hai vòng, y phẫn nộ và không cam lòng quay đầu, đã thấy thiếu niên trên lôi đài lễ phép ôm quyền và thở hổn hển, khách khí nói: “Triệu huynh, may mắn.”
Triệu Tử Mục nhất thời không cách nào tức giận, chỉ có thể hoàn lễ, nói: “Lý huynh, là ngươi thắng.”
Nhưng trong lòng y rất không cam lòng, y luôn cảm thấy mình có thể thắng, nhưng chỉ là thiếu chút xíu như vậy liền thua.
Có lẽ y không nên để đối phương nghỉ ngơi.
Lại có lẽ, là bởi vì đao của đối phương dài hơn của y.
Chết tiệt…
Chết tiệt…