Ánh trăng mờ nhạt, chiếu sáng liễu rủ trong gió.
Lý Nguyên mời Đường Cừu dạo đêm ở ven hồ, tiến hành một cuộc trò chuyện thẳng thắn với nhau.
"Lão Đường, ngươi còn có thể sống bao lâu?"
"Hai năm……"
"Vết thương không thể chữa khỏi sao?"
"Thuốc trị thương mà ta cần nằm trong tay kẻ thù, ta không lấy được."
"Kẻ thù nào?"
"Hạ gia…… đây là một gia tộc sát thủ.
Mà Đường gia ta là gia tộc khôi lỗi.
Bọn họ muốn thôn tính chúng ta, nắm giữ sức mạnh khôi lỗi của gia tộc chúng ta, để tăng cường lực lượng của gia tộc họ.
Chỉ tiếc là bọn họ thất bại, nhưng Đường gia chúng ta lại không còn.
Cho nên, Tiểu Lý gia không cần lo lắng chuyện trả thù, thứ nhất là Hạ gia cách nơi này rất xa, thứ hai là Hạ gia đã không có đủ lực lượng trả thù, vấn đề bọn họ cần lo lắng bây giờ là: mình có thể bị người khác thôn tính hay không.”
"Vậy tại sao ngươi lại muốn bán nữ nhi và một mình rời đi?"
Đường Cừu trầm mặc, nói: "Thê tử và huynh đệ của ta đều chết trong tay Hạ gia, ta luôn nghĩ nếu sống không được bao lâu, vậy nên muốn kéo Hạ gia xuống địa ngục."
Cho dù không thành công, sau khi ta chết gặp được thê tử và huynh đệ của ta, ta cũng có thể nói cho bọn họ biết ta có đi báo thù cho bọn họ."
"Nhưng bây giờ ngươi lại thay đổi chủ ý."
"Bởi vì, ta còn là một người cha.
Trong lòng ta ngoại trừ thù hận và tiếc nuối, cũng còn có Niên Niên.
Khi một cô nữ nhi khóc không cho cha đi, không cho cha chết……
Người làm cha thật sự rất khó từ chối."
Hai mắt tang thương của Đường Cừu hơi nheo lại, ửng hồng, khóe môi hé ra nét tươi cười. Không phải cười khổ, không phải cười vui. Người đã trải qua nhiều chuyện thì rất khó có niềm vui hay bi thương thuần túy, phần lớn đều là trộn lẫn một chỗ.
"Ta muốn ở lại và làm việc cho ngài.
Để sau khi ta chết, Niên Niên có được một tương lai tốt đẹp hơn.
Về phần công pháp kỹ năng khôi lỗi của Đường gia ta, ta đã nói cho Niên Niên.
Bởi vì thiếu hụt sinh mệnh đồ lục, cho nên cũng chỉ có thể đạt tới thất phẩm.
Với sở học của Tiểu Lý gia, chắc cũng không kém điểm ấy…… Hy vọng, ngài có thể hiểu được.
Chờ Niên Niên lớn lên, nàng nhất định sẽ rất thân thiết với các ngài, cũng sẽ trở thành trợ thủ tốt của ngài.
Thiên phú của Niên Niên không tồi, tâm tính cũng tốt. Lúc Hạ gia diệt môn, ta và nàng trốn ở trong mật thất chật hẹp đã chứng kiến tất cả, nàng không khóc cũng không kêu, chỉ rơi lệ……"
"Vậy tại sao ngươi lại nghĩ tới chúng ta?"
"Bởi vì các ngài bày rất nhiều quán cháo, bởi vì các ngươi còn thêm thịt vào cháo, bởi vì…… những người ở tiệm cháo đều rất tốt.
Cô nương múc cháo kia lại còn hỏi ta có muốn ăn thêm một chén nữa không……
Sau đó ta lại sống tạm trong huyện mấy tháng, cố gắng tìm hiểu thêm nhiều tin tức về ngài, tin tức của quán rượu Hành Vu.
Sau đó, ta xác định chỗ các người chính là nơi tốt nhất cho Niên Niên."
Lý Nguyên hơi nhắm mắt lại.
Nam nhân trước mắt thành khẩn vô cùng, nếu lời y nói đều là sự thật, vậy đây coi như là thu hoạch ngoài ý muốn mà "làm việc thiện" và "danh vọng" mang đến.
"Ngươi biết chế tạo khôi lỗi hả?"
"Nhưng cần rất nhiều khuôn mẫu, thiết bị, những thứ đó đều rất tinh vi, ta không tạo ra được."
"Vậy ngươi dành thời gian dạy ta cách thao túng khôi lỗi, cũng được chứ?"
Đường Cừu sửng sốt, nói: "Bất kỳ kỹ năng nào muốn tinh thông thì đều cần tốn rất nhiều thời gian, ngài…"
"Ta thu lưu hai cha con các ngươi, còn không thể học chút gì sao? Lão Đường?” Lý Nguyên cười nói.
Đường Cừu nói: "Ta hiểu rồi…… nếu Tiểu Lý gia muốn học thì cứ tới tìm ta là được. Đường gia ta đã diệt, mấy kỹ năng này có thể truyền xuống cũng là nguyện vọng của Đường mỗ."
Lý Nguyên vỗ vỗ bả vai y nói: "Nếu cần thuốc gì điều dưỡng thì cứ việc đi nói với lão Ô, ta sẽ nói với y."
Dứt lời, hắn nhìn ngã rẽ, nói: "Được rồi, ngươi trở về đi, Niên Niên còn đang chờ ngươi.
Sau này, coi nơi này như thành gia đình mình, đừng khách khí."
"Đa tạ Tiểu Lý gia."
Hai người mỗi người đi một ngả, Lý Nguyên ngoái đầu nhìn lướt qua bóng lưng Đường Cừu, trong lòng hắn đã đoán được sơ bộ.
Những gì đối phương nói, có thật có giả.
Ví dụ như "Hạ gia chưa chắc đúng như những gì y nói, nhưng Hạ gia quả thật cách nơi này rất xa, Niên Niên ở lại nơi này sẽ rất an toàn".
Ví dụ như "Đường Cừu có thể là tên giả", vấn đề này chỉ cần thử phản ứng của Niên Niên là có thể biết, bất quá không cần phải thử.
Lại ví dụ như "Những thứ Đường Cừu nói với Niên Niên rất có thể cất giấu một ít bí mật, mà những bí mật này có thể làm cho Niên Niên không giống người thường", dù sao lão Đường này nói "Y và Niên Niên trốn ở trong mật thất chật hẹp của Đường gia, chứng kiến gia tộc bị đồ sát".
Điều này nói lên điều gì?
Điều này chứng tỏ lão Đường và Niên Niên đều có thân phận không thấp ở Đường gia.
Nhưng những thứ này đều không đáng nhắc tới, hơn nữa "Sinh mệnh đồ lục" mà Lý Nguyên để ý nhất là thứ không thể truyền đạt, cho nên lão Đường để lại bí mật gì cho Niên Niên cũng không quan trọng.
Hắn muốn thành lập thế lực, vậy ít nhất phải có lòng dung người.
…
Sắc trời đã tối, nội thành cấm đêm từ lâu.
Nhưng Lý Nguyên còn có chốn trở về.
Nhà thứ ba hàng thứ hai của hẻm Bạch Vân là nơi ở của bà chủ trong thành.
Bởi vì nội thành cấm đêm, bất kể là hắn hay là Diêm Ngọc, bà chủ, thì sau khi vào đêm đều sẽ trở về ngủ ở đây.
Về phần lúc nào về hẻm Bạch Vân, lúc nào về nội thành, hai nữ đều tùy theo Lý Nguyên.
Đêm nay Lý Nguyên hẹn Đường Cừu nói chuyện phiếm, các nàng liền tự giác chờ trong ngõ.
Lúc này Lý Nguyên trở về, bà chủ liền gọi các nha hoàn chuẩn bị thùng tắm, còn Diêm nương tử thì chiên trứng, bưng tô mì tới trước mặt Lý Nguyên.
"Đường Cừu thế nào rồi? Có thể ở lại không?” Diêm nương tử ngồi đối diện, nhìn tướng công ăn mì.
Lý Nguyên hút mì sợi "sộp soạp", đêm về nhà, có thể có một tô mì nóng hầm hập chờ hắn, điều này làm cho hắn có cảm giác ấm áp, vừa nghe hỏi liền nói: "Hẳn là có thể ở lại, để cho hai cha con bọn họ ở hậu viện một thời gian ngắn đi.
Chờ qua một thời gian nếu như không có vấn đề, bảo Vương thẩm để Tiểu Thặng và Nữu Nữu chơi với Niên Niên, dù sao tuổi tác của ba đứa cũng không chênh lệch nhiều lắm, mà hài tử cùng hài tử mới có thể chơi cùng nhau.
Trước nay nàng đi theo Đường Cừu lâu như vậy, trong lòng chắc chắn có cừu hận và cô độc, nếu để lâu, tính tình sẽ biến tướng, phải làm cho nàng có vài bằng hữu, làm cho nàng cảm thấy có chút ấm áp.”
"Tướng công nhà ta, thật đúng là vừa tốt bụng vừa chu đáo.” Diêm nương tử chống má nhìn hắn ăn mì.
Lý Nguyên nói: "Tốt bụng chu đáo? Chẳng phải là muốn sau này có trợ thủ đáng tin cậy sao?"
Diêm nương tử cũng không nói nhiều, chỉ cười ha ha.
Chỉ chốc lát sau, hậu viện vang lên tiếng gọi của bà chủ.
"Tướng công, nước đun xong rồi, chàng ăn xong rồi đến tắm rửa."
Lý Nguyên đáp: "Được."
Sau khi trả lời xong, đã thấy Diêm nương tử nhìn hắn, đôi mắt đẹp lưu chuyển, dường như có chút tinh quái mà cười.
Lý Nguyên nói: "Làm sao vậy?"
Diêm nương tử rút ra hai thẻ trúc từ dưới gầm bàn, đặt ở trên bàn, đôi mắt thủy hạnh cười hì hì nhìn nam nhân nhà mình, sau đó nói: "Rút một cây đi."
Lý Nguyên lật cái thẻ trúc kia lại nhìn, hắn thấy mặt trái cũng không có chữ gì.
Hắn vốn tưởng rằng Diêm nương tử muốn bắt chước "hoàng đế rút thăm chọn phi tử thị tẩm" để tăng thêm chút tình thú giữa lão phu lão thê, nhưng không nghĩ tới lại không viết chữ, vì thế tò mò hỏi: "Rút để làm gì?"
Trong mắt Diêm nương tử như có ánh sáng, nháy mắt nói: "Cái này gọi là ám ký (mật thăm), trong đó một cái đại biểu ta, một cái đại biểu Tiết tỷ tỷ, nhưng chàng lại không biết cái nào đại biểu ta, cái nào đại biểu Tiết tỷ tỷ.
Chàng rút đi, rút ra ai, thì tối nay người đó ngủ cùng chàng.
Muốn biết là ai, thì chàng phải xốc chăn lên mới biết được."
Lý Nguyên sửng sốt, đầu óc Diêm tỷ và Tiết tỷ rất linh hoạt…… đây là mở hộp mù ở dị thế giới sao?
Hắn thuận miệng nói: "Cùng nhau ngủ không sướng sao?"