Diêm nương tử nói: "Không thể để chàng muốn gì được nấy, nếu không chàng chán rồi, lại đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Được rồi, được rồi.” Lý Nguyên tùy ý rút một cây thăm trúc, lại lặng lẽ nhìn Diêm nương tử một chút, thấy trên mặt nương tử không có biến hóa gì, làm cho hắn không thể phán đoán được cây thăm trúc này rốt cuộc đại biểu cho ai, hiển nhiên bản lĩnh diễn xuất của Diêm nương tử rất mạnh.
Ngay lập tức, hắn cũng có chút chờ mong đối với người thị tẩm tối nay là ai.
Cơm nước xong, Lý Nguyên tắm rửa thay quần áo.
Mùa xuân đêm lạnh, nhưng thể trạng hắn cường tráng, chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình, sau đó lấy một cuộn da và một tấm bản đồ đi tới dưới mái hiên hậu viện.
Đèn lồng đỏ ở trong gió đụng vào mái hiên, hòa lẫn với ánh trăng chiếu xuống, vừa vặn giúp người ta thấy rõ chữ và hình.
Tấm bản đồ da lấy được từ chỗ Nguyễn A Phi, hắn đã đi chợ đen hỏi lão sư.
Lý gia tọa trấn cửa chợ đen, người nào chưa từng thấy qua, chuyện gì không biết? Lão vừa nhìn đã biết lai lịch.
Bản đồ này gọi là "chợ quỷ đồ", còn gọi là "hang tiêu thụ tang vật", chỉ tiến hành trong một vòng tròn nhỏ.
Chợ quỷ, gần giống với chợ đen.
Chẳng qua chợ đen nằm ở trong huyện thành phủ trấn, mà chợ quỷ lại đều nằm ở dã ngoại.
Những thứ chợ quỷ bán chủ yếu là tang vật không thể nhìn thấy ánh sáng, cho dù chợ đen cũng không được vào…
Mà người bán hàng, có không ít cũng là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng, trên người những người này hoặc là lưng đeo rất nhiều nợ máu, hoặc là đang bị đuổi giết, hoặc là các nguyên nhân khác không thể tưởng tượng nổi.
Những hàng hóa này không thể giao dịch quang minh chính đại, những người này cũng không thể đi ra ánh sáng, nhưng họ lại cần các loại tài nguyên, cũng cần xử lý đồ vật trong tay, thế nên chợ quỷ liền sinh ra.
Trong chợ quỷ cũng có người trấn chợ, giống như Lý gia vậy.
Nhưng lúc bình thường, người trấn chợ đều cực kỳ hung tàn, nếu không căn bản không trấn được, mà không trấn được thì người trong chợ sẽ rút đao chém giết, ầm ĩ một hai lần, chợ quỷ sẽ phải làm sao?
Cho nên người trấn chợ cũng duy trì trật tự, có thể duy trì trật tự trong đám người hung ác cực ác như vậy, Lý gia so với người đó chắc chắn không bằng.
Mà vào chợ quỷ lại cần chứng từ, chứng từ chính là bản đồ này.
Ngày trên bản đồ là thời gian mở chợ đã ước định.
Mà trong bảy điểm đỏ, chỉ có một điểm đỏ mới là địa điểm mở chợ chính xác, những điểm khác đều là giả.
Cứ như vậy, cho dù người bên ngoài thu được bản đồ chợ quỷ thì cũng không thể biết được địa điểm chợ quỷ chân chính.
Người tham dự chợ quỷ sau khi phiên chợ kết thúc sẽ lấy được tấm bản đồ tiếp theo, hoặc có thể nói là vé vào cửa.
Lý Nguyên nhìn tấm bản đồ kia và so sánh với bản đồ thô ráp được bà chủ mua từ thương đội, nhìn từng địa điểm tương ứng với bảy chấm đỏ kia.
Nhưng sau khi nhìn một lúc, hắn biết vô ích rồi.
Bởi vì bảy chấm đỏ kia đều nằm trong rừng sâu núi thăm, tương ứng với bản đồ, đó là những nơi hoang dã không có đánh dấu bất kỳ tin tức gì.
Ngoài ra, bảy chấm đỏ cách rất xa nhau, muốn thăm dò từng điểm một là không thể làm được.
"Thôi bỏ đi."
Hắn thu hồi hai bản đồ, nhưng không có tiếc nuối gì.
Lúc trước hắn không giết Nguyễn A Phi, chẳng lẽ Nguyễn A Phi sẽ nói cho hắn biết địa điểm chính xác của chợ quỷ sao?
Không có máy phát hiện nói dối, ai biết thật hay giả.
"Sau này nhìn xem có cơ hội hay không.
Nếu như có thể thu được địa điểm chính xác của chợ quỷ này, ta sẽ phái người tới nhìn giúp ta, sau đó trở về đưa ta tấm vé của lần tiếp theo."
"Nếu không được, ta sẽ bảy chọn một, thử thời vận."
Lý Nguyên cất kỹ bản đồ chợ quỷ, lại lấy ra quyển "Dã ngoại thuần yêu thuật" lật xem.
Con đường thăng cảnh của hắn bị kẹt, nên chỉ có thể phát triển theo chiều ngang.
Dù sao hắn cũng có thời gian.
Xoạt xoạt xoạt……
Trang giấy lật lật.
Lý Nguyên bất giác nhìn đến nhập thần.
《 Hoang dã thuần yêu thuật 》khi ở bát phẩm còn có vẻ bình thường, nhưng nếu là thất phẩm tu đến đại thành, dường như có thể sinh ra một loại hiệu quả kỳ lạ "nhân thú tăng phúc lẫn nhau ".
Nói đơn giản, nghĩa là Lý Nguyên thành lập liên hệ đặc thù với yêu thú. Và chỉ cần yêu thú ở trong phạm vi nhất định thì có thể tăng phúc một chút lực lượng cho Lý Nguyên, tương tự…… Lý Nguyên cũng có thể cung cấp một chút lực lượng tăng phúc cho yêu thú.
Nguyên lý tăng phúc này còn chưa rõ ràng, nhưng thoạt nhìn không giống như là liên hệ huyết nhục, mà giống như thần hồn liên lạc tương đối huyền diệu. Loại liên hệ này dường như không thể bị khống chế, chỉ cần tu luyện xong là có thể tự nhiên đạt được.
Đây là lần đầu tiên Lý Nguyên tiếp xúc tới lĩnh vực này nhưng hắn cũng có thể hiểu được, dù sao trước khi xuyên qua hắn đã từng đọc sách, cái gì Nhiếp Hồn Đại Pháp, Thánh Tâm Quyết, Biến Thiên Kích Địa Đại Pháp, đều là pháp môn loại tinh thần, mà Kiếm Nhị Thập Tam lại là trực tiếp công kích nguyên thần.
Đồng thời, Lý Nguyên cũng hiểu vì sao qua lâu như vậy nhưng Huyết Đao Môn lại không tìm được người thuần thú.
Bởi vì pháp môn tu luyện này thành lập trên cơ sở "lực tương tác tự nhiên với yêu thú", nếu không có lực tương tác này, ngươi vừa tới gần thì đã bị yêu thú nuốt rồi.
Mà "lực tương tác tự nhiên với hung thú" chính là biểu hiện sau khi "tuần thú thuật" đạt tới "cấp Tông sư".
Thế đạo này, trừ phi có truyền thừa và chuyên môn tu luyện đạo này, nếu không làm gì có ai nâng thuần thú thuật lên tới cấp tông sư đây?
Hắn một bên suy tư, một bên lật xem sách, muốn hiểu rõ và sớm nhập môn, mắt thấy trăng qua giữa trời, hắn mới thu hồi sách, chuẩn bị đi ngủ, nếu không sẽ ảnh hưởng việc thu hoạch điểm số.
Đi vào phòng, trong phòng chỉ đốt đèn dầu, mà trong chăn lại mơ thấy được một nương tử đang nằm.
Thật ra, Lý Nguyên chỉ cần dùng "Tầm Tức Thuật" ngửi một cái biết được người này là ai.
Nhưng hắn không muốn phá hư bầu không khí này, cho nên nhanh chóng cởi quần áo, lại thổi tắt đèn dầu, chui vào trong chăn.
Trong chăn, thân thể nóng bỏng tựa như bốc cháy, chui vào trong ngực hắn.
Cô cuộn tròn hai chân nhẹ nhàng ôm lấy bắp chân cứng rắn của hắn, hơi nóng xua tan khí lạnh ngoài phòng và trống vắng trong lòng, một chút cũng không để lại, mà thân thể linh lung xinh xắn trong ngực tối nay đã không cần phân biệt là ai.
"Diêm tỷ……"
Hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi hắn, kèm theo tiếng nỉ non như lửa bên tai.
"Ngoan nha, thương ta, đừng nói chuyện……"
…
Một tháng trôi qua trong chớp mắt.
Ba phường của Ngụy gia làm khu vực trung gian, hai phe chinh chiến không ngớt, vừa vào đêm liền giống như máy xay thịt, lặng lẽ không một tiếng động cắn nuốt đệ tử Huyết Đao Môn hoặc Ngụy gia cùng với Tôn gia giấu ở trong bóng tối.
Quán rượu Hành Vu của Lý Nguyên càng ngày càng ổn định. Cảnh giới của Lý Nguyên được đề cao, hơn nữa có Chu tiên sinh và Đường tiên sinh tọa trấn, cùng với sự sủng ái của Thiết môn chủ, tửu lâu này thật sự vững như thành đồng, không có ai dám đánh chủ ý bậy nữa.
Quán rượu Hành Vu ổn định, khuếch trương liền trở nên tự nhiên, tửu phường tiếp tục mở rộng, lợi nhuận tăng vọt, thu nhập tiền bạc bước vào trạng thái vận chuyển tốt đẹp.
Quán cháo bên ngoài phường Ngân Khê cũng cung cấp càng lúc càng nhiều, cứu không biết bao nhiêu dân chạy nạn. Thiện danh của Tiểu Lý gia cũng bắt đầu truyền ra ngoài, người bên ngoài phường Ngân Khê nhắc tới Lý Nguyên đa số đều khen một tiếng "nhân nghĩa", "Lý thiện nhân".
Còn Lý Nguyên thì lại dốc lòng tu luyện《Hoang dã thuần yêu thuật》 , thuần yêu thuật này cực kỳ khó học, sau khi thí nghiệm với Tiểu Hắc tròn một tháng, hôm nay, Lý Nguyên cuối cùng cũng nhập môn.
Đối với hắn, ngày nhập môn cũng tức là ngày viên mãn.
Đã đến lúc thêm điểm.