Trong lúc hai người nói chuyện, rượu và thức ăn đã được mang lên bàn.
Lý Nguyên rót rượu cho Thiết Sát.
Thiết Sát nếm thử, nhắm mắt chậc chậc hai tiếng, khen: "Rượu ngon! Rượu mạnh!"
Lý Nguyên cũng rót cho mình một ly.
Một lát sau, ba bốn chén rượu vào bụng, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng trở nên không có khoảng cách.
Thiết Sát nói thẳng: "Nghe nói ngươi nuôi một con yêu khuyển?"
Lý Nguyên nói: "Đệ tử chỉ là hơi hiểu…"
Thiết Sát nói: "Đừng hiểu sơ qua, có thể thuần phục yêu khuyển cũng không phải là hiểu sơ, mà là trình độ không cạn."
Y nhắm mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Yêu thú là thứ rất trọng yếu đối với một thế lực.
Lúc trước Ngụy gia nuôi hai con Thất phẩm Hỏa Phần Diễm Quang Báo, gã chính là hy vọng hai con Yêu thú Thất phẩm một công một mẫu kia có thể sinh ra mấy con tiểu yêu thú, sau đó gã lại lệnh cho tộc nhân nuôi chúng từ nhỏ, để yêu thú kia nghe lời, có thể để gia tộc gã sử dụng.
Ngụy gia như thế, Tôn gia như thế, Huyết Đao Môn ta thật ra cũng như thế.
Chẳng qua muốn thuần phục yêu thú lại là rất khó.
Nếu không có ngộ tính và cơ duyên cực đỉnh, căn bản đừng mơ tưởng.
Cho nên, chúng ta chỉ có thể nuôi yêu thú, còn thuần phục thì không làm được."
Lý Nguyên nói: "Đệ tử không rõ, nếu không làm được, vì sao phải nuôi?"
Thiết Sát cười nói: "Bởi vì tuy chúng ta không thuần phục được, nhưng biết một ít thế lực lớn có thể làm được, cho nên chúng ta luôn muốn thử xem."
Dứt lời, y đột nhiên lớn tiếng nói: "Lý Nguyên!"
"Có đệ tử."
"Nếu ta muốn ngươi ngoài đảm nhiệm tuần tra sứ, còn đảm nhiệm chưởng thú sứ, chưởng quản yêu thú cho Huyết Đao Môn ta, cũng thử thuần phục yêu thú, ngươi có bằng lòng hay không?" Trong mắt Thiết Sát cháy lên dã tâm hừng hực: “Lúc ngươi khống chế được nhiều yêu thú, chính là lúc Huyết Đao Môn ta vững như thành đồng!"
Lý Nguyên cười khổ nói: "Đệ tử lo lắng không đủ năng lực…"
Thiết Sát tựa như đã chuẩn bị từ trước, lấy ra một quyển sách từ trong ngực, bìa sách viết năm chữ "Hoang dã thuần yêu thuật".
"Trong quyển sách này cất giấu kỹ năng thuần yêu thuật bát phẩm và thất phẩm, chính là thu hoạch ngoài ý muốn của Huyết Đao Môn ta. Trước giờ nó là kỹ năng cất giữ mang tính chiến lược, chỉ tiếc chưa từng tìm được người thích hợp, hiện giờ tích đầy bụi bặm, cuối cùng cũng được lấy ra.
Lý Nguyên, ta muốn ngươi tới thử xem có luyện thành hay không.
Về phần chậm trễ thời gian tu luyện của ngươi, trong môn sẽ có bồi thường."
Lý Nguyên sửng sốt.
Nhưng trong chốc lát hắn liền hiểu được, bất kể là tu luyện công pháp hay là kỹ năng thì đều cần rất nhiều thời gian.
Một người tu một môn công pháp, một loại kỹ năng, cùng với làm chút chuyện khác thì đã chiếm cứ tất cả thời gian rồi, làm sao còn có tinh lực để quan tâm những thứ khác?
Cho nên, trong mắt Thiết Sát, nếu hắn tập trung tinh lực vào "Hoang dã thuần yêu thuật", vậy thời gian tu luyện sẽ ít đi, mà đây có nghĩa là hắn đang hy sinh vì Huyết Đao Môn a.
Lý Nguyên cũng không nói nhiều, hai tay tiếp nhận công pháp, nói: "Dốc sức vì môn, sao dám từ chối? Nguyên tất tận tâm tận lực, để sớm ngày luyện thành."
Thiết Sát rất hài lòng nhìn hắn một cái, sau đó cười to nói: "Ăn, ăn xong, ta dẫn ngươi đi xem yêu thú Huyết Đao Môn ta nuôi dưỡng! Nếu ngươi luyện thành thuật này, sau này những yêu thú kia đều là của ngươi!"
Một lát sau, hai người cơm nước no nê.
Thiết Sát đích thân dẫn Lý Nguyên tới một căn phòng nhỏ ở cực bắc nội thành.
Căn phòng nhỏ này chính là nơi Huyết Đao Môn cất giữ yêu thú.
Sau khi Lý Nguyên đi vào, đã thấy một cửa vào ở ngay chính giữa phòng nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy hành lang sâu thẳm, hai bên hành lang có đèn tường bằng đồng tạo hình hoa văn đỏ như máu.
Hình như Thiết Sát kích hoạt cơ quan gì đó, đèn tường đồng loạt sáng lên, tản ra ánh sáng màu vàng nhạt.
"Thì ra yêu thú được nuôi dưỡng ở dưới lòng đất.” Lý Nguyên giật mình.
Thiết Sát cười vẫy vẫy tay nói: "Đến đây!"
Hai người bước xuống bậc thang, chẳng mấy chốc đã đến một địa cung, trong địa cung đặt từng cái lồng sắt kim loại, trong lồng sắt thì phủ phục từng đường viền tối tăm.
Những đường viền này có lớn có nhỏ, nguy hiểm và tràn đầy áp lực trong bóng tối.
Thiết Sát nói: "Yêu thú thường không thích ánh sáng, chủ yếu ngủ đông trong bóng tối, nhưng dùng ngòi lửa chiếu sáng thì không sao.”
Y lấy ra ngòi lửa được chuẩn bị từ trước, thổi cháy hai cây, rồi đưa một cây cho Lý Nguyên.
Lý Nguyên mượn ánh sáng mờ nhạt lúc này mới thấy rõ cảnh tượng trong lồng sắt.
Trong bóng tối rợn người, từng đôi mắt màu xanh lá cây như quỷ hỏa đang mở ra, chúng nhìn chằm chằm vào hắn, mà ở phía sau đôi mắt ấy thì hiện ra từng cự khuyển như ma quỷ.
Những cự khuyển này không giống nhau, có lớn có nhỏ, diện mạo bất đồng, thậm chí ngay cả chỉ số cũng khác nhau.
Có con bên người phiêu chỉ số "20~60", khác thì "40~140", còn có con thậm chí phiêu "60~260". Hiển nhiên là có cả cửu phẩm, bát phẩm, thất phẩm.
Những cự khuyển này chính là yêu thú Huyết Đao Môn nuôi dưỡng.
Thiết Sát giảng giải: "Loại này thường gọi là Hắc Nham, có bảy con, loại mà ngươi dưỡng hẳn là loại này.
Bên này còn có mấy loại nhỏ, nhưng tốc độ cực nhanh, gọi là Kỳ Hành, có năm con, tính khát máu, thịt ngon.
Bên này trông như hòn núi nhỏ gọi là Hắc Hầu, có ba con, tính cách cực kỳ tàn bạo."
Lý Nguyên lẳng lặng nhìn đám yêu khuyển này.
Giới hạn chiến đấu của yêu thú gần như là áp đảo nhân loại cùng giai, lấy Hắc Hầu này nói, chiến lực cao nhất 260 đã có thể áp đảo 235 của Thiết Sát.
Mà Kỳ Hành kia là 140, cũng đủ để nghiền ép thiên tài nội môn Phương Kiếm Long, dù sao chiến lực mạnh nhất của y chỉ có 98.
Những số liệu này không có ai nhìn thấy, hắn lại có thể dễ dàng so sánh.
Nếu thật sự có thể khống chế những yêu thú này, đó chính là khống chế một lực chiến đấu khủng bố nhưng lại không có nhiều tâm tư phức tạp.
"Ta sẽ cố gắng thuần hóa chúng."
Lý Nguyên nắm chặt《Hoang dã thuần yêu thuật》 trong tay.
Hắn trở về sẽ xem xét kỹ hơn.
Lại nói tiếp, hắn được sinh ra là một thợ săn, không ngờ đi vòng quanh, cuối cùng lại thuần hóa chó.
Chỉ có điều lúc này hắn không phải là thuần chó bình thường, mà là yêu khuyển.
…
Khi Lý Nguyên trở lại quán rượu Hành Vu, rất nhiều người đều đang chờ hắn.
Mà hắn liếc mắt một cái liền thấy được một nam tử khôi ngô tóc bù xù với chỉ số bên người là “0 (210)~100 (230)”.
Đây là một chỉ số cực kỳ cổ quái.
Đầu tiên, nam nhân này cũng giống Chu Giáp, cảnh giới của cả hai đều rớt khỏi thất phẩm.
Không chỉ như thế, y và Chu Giáp cũng đều là những nhân vật có thể được gọi là thiên tài trong thất phẩm, dù sao thực lực đều cùng cấp bậc với Thiết môn chủ và Ngư phó môn chủ.
Nhưng sự khác biệt là, giới hạn chiến lực của nam nhân này là 0.
Điều này nói lên điều gì?
Nói rõ y ở trong chiến đấu có khả năng sẽ "mất toàn bộ công lực" bất cứ lúc nào, mặc cho người ta xâu xé.
Mà nam nhân xa lạ này đang nắm tay một tiểu nữ hài đứng ở sân sau.
Lý Nguyên Thần giật mình, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Bà chủ từ bên ngoài vội vã trở về, ghé vào tai hắn nói vài câu.
Lý Nguyên lập tức hiểu rõ tình huống, hắn liếc nhìn nam nhân và tiểu cô nương, hỏi: "Đường Cừu, vậy bây giờ ngươi định làm như thế nào?"
Tiểu nữ hài căng thẳng, nắm chặt tay nam nhân, sợ y rời đi.
Và dưới mái tóc bẩn thỉu và bẩn thỉu của người đàn ông, đôi mắt của y lộ ra một chút dịu dàng và quyết đoán, y nói: "Nếu Tiểu Lý gia không chê, ta muốn canh giữ viện cho ngài."
Lý Nguyên nhìn chằm chằm y một lát, nói: "Lão Ô, an bài cho y một gian phòng hộ viện."
Trong mắt Đường Cừu hiện lên vẻ cảm kích, trầm giọng nói: "Đa tạ Tiểu Lý gia, Đường mỗ sẽ không phụ lòng tín nhiệm của ngài."
Lý Nguyên nói: "Nhưng thực lực của ngươi bất phàm, nếu thật có tâm ở lại đây, trước tiên giao binh khí của ngươi cho ta.
Tuy nói dùng người không nghi, nghi người không dùng, nhưng chúng ta không hiểu rõ ngươi, cũng không biết ngươi là ai."
Dứt lời, hắn liền lẳng lặng nhìn nam tử trước mắt.
Nếu là đối phương thật sự giao ra, vậy thực lực tổng hợp sẽ tụt dốc không phanh, ngược lại y sẽ không ở lại nữa.
Có lẽ đối phương giấu binh khí chỉ là vì tự vệ, nhưng y không ở lại cũng là vì tự vệ.
Đường Cừu trầm mặc, quanh thân đột nhiên vang lên thanh âm "ong ong ong", ngay sau đó, ba con bướm sắt từ trong tay áo y bay ra lòng bàn tay y, biến thành cục sắt.
Sau khi kết thúc, lại liên tục kêu "ong ong ong" hai lần, mỗi một lần đều có ba con bướm sắt rơi ra.
Sau đó, Đường Cừu đặt chín cục sắt lên ghế cách đó không xa, nói: "Chỉ có như vậy."
Lý Nguyên nhìn lướt qua Đường Cừu, đã thấy chỉ số tổng hợp của y lập tức biến thành "0(25)~9 (28)".
Hắn mỉm cười, nói: “Chào mừng ngươi, lão Đường.
Trước tiên đi tắm rửa thay quần áo, buổi tối theo ta ra ngoài."
"Đa tạ Tiểu Lý gia.” Đường Cừu thi lễ, sau đó cúi đầu cưng chiều nhìn nữ hài, nói: "Niên Niên, cha không đi."
Tiểu nữ hài bĩu môi, ngẩng đầu nói: "Cũng không được chết!"
Đường Cừu nở nụ cười, cười cố nặn ra vui vẻ, nói: "Vừa rồi là cha lừa gạt bọn họ, cha… không chết."