Bây giờ, đối phương vẫn còn có biện pháp, nhưng Lý Hạo đã lấy được một tòa cổ thành, cổ thành hấp thu rất nhiều năng lượng, có thể trì hoãn lần thứ hai khôi phục.
Cấm Kỵ Hải chưa hẳn có thể làm được, mà Đại Hoang đã xâm chiếm rất nhiều địa bàn, cải tạo thành hỗn độn, diệt sát Đại Hoang… có lẽ sẽ có cơ hội, nhưng trong hoang thú tồn tại Thánh Nhân cũng không phải là ít.
Lý Hạo đột nhiên cười nói: “Cứ xem kịch đã! Nhưng phải theo dõi Đại Hoang, đừng cố ý tiến đánh Đại Hoang, nhưng cũng không cho phép Đại Hoang bước ra ngoài một bước, cứ để Hồng Trần chơi với bọn họ, chủ của Đại Hoang nếu dám xâm lấn… vậy cứ để hắn chịu phản phệ là được.”
Hồng Nhất Đường gật đầu, rất nhanh lại nói: “Bây giờ còn có một chuyện rất quan trọng, phong ấn trên không của Ngân thành theo sự tự bạo của Tinh Không Kiếm, có lẽ… sẽ bị nới lỏng!”
Y còn nói: “Lúc trước ngươi nói, phong ấn kết nối với Ánh Hồng Nguyệt… vậy Ánh Hồng Nguyệt, giờ phút này đã đạt được phản hồi mạnh lên, hay là bởi vì phong ấn bị nới lỏng, mà bị yếu đi?”
“Khó mà nói được.”
Lý Hạo lắc đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Sau khi Đại Ly vương lui binh, tất nhiên sẽ toàn lực vây quét Ánh Hồng Nguyệt… lần này Đại Ly vương trở về Đại Ly, chưa hẳn đã an toàn, nhanh chóng tặng chiến lợi phẩm của lần này qua đó, để Đại Ly nâng cao thực lực, áp chế Ánh Hồng Nguyệt, tiêu diệt thành viên của ba đại tổ chức, bức bách Ánh Hồng Nguyệt trở thành người cô thế!”
Đại Ly lui binh, Lý Hạo cho đối phương rất nhiều chiến lợi phẩm, mà mục tiêu rất rõ ràng, hắn muốn Đại Ly cường đại hơn, bởi vì hắn lo lắng, Đại Ly chỉ có Đại Ly vương và Khương Ly thì chưa hẳn đã có thể áp chế được thành viên của ba đại tổ chức.
“Còn những thần linh phương tây bỏ chạy kia thì sao…”
“Bọn hắn nên lo lắng việc cường giả của vũ trụ Hồng Nguyệt sẽ truy sát bọn hắn!”
Lý Hạo mở miệng nói: “Truyền tin tức ra ngoài, bên Thần quốc, thần linh Thánh Nhân toàn bộ đã vẫn lạc, chỉ có 12 vị thần linh chạy thoát, bao gồm Nguyệt thần! Rất có khả năng sẽ trốn về Thần quốc phương tây… Đế Tôn Hồng Nguyệt xâm nhiễm vô số người, có lẽ vẫn còn thủ đoạn ở phía sau, để bọn chúng giết thần linh là được!”
Phản đồ muốn đối phó Đại Hoang, khôi phục thiên địa.
Đế Tôn Hồng Nguyệt thì muốn đối phó Nguyệt thần để làm suy yếu phong ấn.
Không giết Nguyệt thần, không đối phó Đại Hoang, đều vì muốn giảm thiểu tổn thất, khắc chế đối phương, bên Đại Ly có thể nhằm vào ba đại tổ chức, kể từ đó, thiên hạ thái bình, tối thiểu trong thời gian ngắn sẽ không ai dám cản trở hắn.
Mà Lý Hạo cũng có thể lợi dụng khoảng thời gian này để làm Thiên Tinh mạnh lên, làm tất cả mọi người mạnh lên, làm bản thân mạnh lên!
Lý Hạo lại nói: “Ta đại biểu thiên địa, hoặc giả nói đại biểu cho chiến lực cực hạn của người Ngân Nguyệt, tiếp theo ta sẽ lại khai mạch, mở ra khoảng 36 đầu đạo mạch, cho nên sau đó thiên địa không đủ vững chắc, cũng chỉ có thể nhằm vào Tân Võ, nhằm vào Hồng Nguyệt, mà tuyệt đối không nhằm vào người Tân đạo!”
“Chư vị… đều phải nhanh chóng tăng lên!”
“Trận chiến này, thu hoạch vô số, bao gồm cả di hài của mấy vị Thánh Nhân kia, lực lượng Bất Hủ, nước suối sinh mệnh… đều là thu hoạch vô cùng to lớn, còn có thi thể của thần linh, đều là mấu chốt để tăng lên!”
Hồng Nhất Đường không ngừng gật đầu, giờ khắc này, những người khác lần lượt tiến vào.
Trận chiến này, chết rất nhiều người.
Nhưng một số lực lượng hạch tâm cũng không bị tổn thất quá lớn, Lâm Hồng Ngọc, Càn Vô Lượng, Triệu Thự trưởng, Chu Thự trưởng, Hoàng Vũ, Trần Trung Thiên, những nhân vật văn võ song toàn này lại không có tổn thất gì.
Hoặc có lẽ… cũng không dũng mãnh như vậy, hoặc giả, những người đó cố ý lưu bọn họ lại.
Bởi vì bọn hắn biết, quản lý thiên hạ thì bọn hắn không được, nhưng những người này thì có thể.
Nhìn thấy những người này, Lý Hạo có hơi hoảng hốt.
Hoàng Vũ dẫn binh vẫn còn, Lâm Hồng Ngọc chủ chính, mấy người Triệu Thự trưởng vẫn còn, Hồng Nhất Đường người muốn mở rộng giáo dục kia vẫn còn, Trần Trung Thiên người chủ quản tuần kiểm trong thiên hạ vẫn còn, Càn Vô Lượng nhìn thấu lòng người vẫn còn…
Những người này cuối cùng có âm thầm đạt thành thỏa thuận gì đó không?
Hắn cũng không phải ngớ ngẩn.
Giờ phút này, nhìn thấy những người này, lại nghĩ tới bọn người lão sư, bọn họ… phải chăng đã sớm có quyết định, người nào vào thời khắc mấu chốt sẽ tự bạo, người nào sẽ lưu lại?
Những người chiến tử lần này, đều là những võ phu võ lực mạnh hơn trí lực như Nam Quyền và Kim Thương vậy.
Tại sao… có thể trùng hợp như vậy?
Cho dù là Hầu Tiêu Trần, cũng chỉ là ngoài ý muốn, nếu không, Hầu Tiêu Trần chưa chắc sẽ chết.
Ý niệm trong lòng lấp lóe, hắn lần nữa nhìn về phía mọi người.
Mấy vị võ phu nhất tâm hướng đạo như Thiên Kiếm, vậy mà không xảy ra chuyện gì, không phải hắn không muốn đối phương còn sống, mà là… Thiên Kiếm tính cách cương nghị, trận chiến này, nếu như có người chiến tử, Lý Hạo từng nghĩ tới, có lẽ Thiên Kiếm cũng sẽ là một trong những người đó.
Vì sao… Thiên Kiếm không sao chứ?
Hắn nhìn về phía Càn Vô Lượng ở cách đó không xa, Càn Vô Lượng dường như cũng một mực để ý Lý Hạo, khi thấy Lý Hạo nhìn mình, trong lòng khẽ run lên.
Lý Hạo dường như có thể nhìn thấu lòng người vậy, khiến hắn có chút run rẩy.
Lý Hạo đột nhiên nói: “Thiên Kiếm sư thúc, trận chiến này, ngươi có thể sống sót, ta cũng rất vui mừng, sư thúc tính cách cương nghị, ta lo lắng sư thúc cũng sẽ ngủ mê…”