Sau khi thông tin bị cắt đứt, liên lạc với bên ngoài càng khó khăn hơn.
Bên trong thành Vô Biên.
Đám người bắt đầu quét dọn chiến trường, trầm mặc yên ắng, đây là lần đầu tiên bọn họ hoàn toàn nắm giữ một tòa cổ thành.
Vô cùng to lớn!
Tòa cổ thành này, vốn dĩ không có bị áp súc, chỉ là trước đó cố ý giả vờ mà thôi.
Một cổ thành có thể chứa đựng mấy ngàn vạn người, thật đúng là khổng lồ.
Lý Hạo ngồi trên bảo tọa trong phủ Thành Chủ, từ trên cao nhìn xuống, quan sát xung quanh.
Sau một trận chiến, 3 vị Thánh Nhân đã bị giết, mấy chục Bất Hủ, cả trăm Tuyệt Đỉnh, lại thêm bên thần linh cũng đã giết 3 vị Thánh Nhân, mặc dù 3 vị Thánh Nhân đó cũng không phải là đỉnh phong, còn bị hạn chế cực lớn.
Nhưng lần này, hắn đã đánh chết tổng cộng 6 vị Thánh Nhân, giờ ngoại trừ hoang thú của Đại Hoang, Lý Hạo đã không còn bị gì cản trở nữa.
Đương nhiên, Đế Tôn của phía Hồng Nguyệt, qua lần này có thể phong ấn đã bị hư hại nhiều hơn, đối phương có lẽ sẽ thừa cơ ô nhiễm Ngân Nguyệt… nhưng chỉ cần đối phương không ra ngoài, gã thẩm thấu ra bao nhiêu lực lượng Hồng Nguyệt, là bấy nhiêu thuốc bổ đối với Lý Hạo.
Đế Tôn cường đại, nếu không có phong ấn tồn tại, chỉ sợ thiên địa cũng khó mà hạn chế đối phương.
Mà lần này, giết Trịnh Công, đoạn đại đạo của gã… có lẽ cũng đã khiến kẻ địch chú ý, ví như là chủ của Trịnh gia – Hồng Trần cũng có thể cảm giác được.
Hồng Trần lại có thực lực gì?
Thiên địa này cuối cùng có thể hạn chế đối phương hay không?
Nếu như không thể, đối phương vì sao không xuất hiện từ sớm để đánh giết mình chứ, mà cần nhọc lòng tốn sức như vậy, bày ra cái gì bốn nước liên minh.
Nếu có thể hạn chế đối phương…vậy thực lực của đối phương, phải chăng cũng không quá mạnh, không cách nào phá vỡ hạn chế của thiên địa?
Lý Hạo giờ khắc này không ngừng suy nghĩ.
Bây giờ, tám đại cổ thành, đã lấy được thành Vô Biên, Kiếm thành lại ở trong Tinh Môn, 6 tòa cổ thành còn lại, ngoại trừ Chiến Thiên Thành… thậm chí bao gồm cả Chiến Thiên Thành đều có người bị lực lượng Hồng Nguyệt xâm nhập.
Không phải người của Hồng Nguyệt, chính là người của tên Hồng Trần kia.
Một mạch của thành Trấn Tinh, có ba nhà Chu, Trịnh, Lưu, hai nhà Chu và Lưu còn lại cũng rất có thể có vấn đề.
Nếu là lúc trước, Lý Hạo sẽ không nghĩ gì, hắn càng muốn lôi kéo Tân Võ, cùng Tân Võ đạt thành hợp tác, đạt thành nhất trí.
Nhưng hôm nay… hắn phải suy nghĩ, cân nhắc những thứ này.
Có lẽ hắn không quan tâm những thứ này, nhưng… bọn người lão sư, bọn người Hầu Bộ hẳn sẽ quan tâm, không phải sao?
Bọn hắn quan tâm, vậy ta cũng phải quan tâm.
Lý Hạo thầm nghĩ như vậy.
“Tiếp theo, toàn dân tiếp tục tu đạo, thiên địa sẽ còn tiếp tục vững chắc, nhưng… đại đạo cũng sẽ ngày càng hoàn thiện, mà cổ thành cũng có thể rút ra năng lượng thiên địa, phá hư căn cơ… chỉ chờ xem là bọn hắn đi ra trước, hay ta sẽ mạnh lên trước.”
Từng suy nghĩ hiện lên.
Một lát sau, Hồng Nhất Đường tiến vào, trầm giọng nói: “Người sống trong thành đều đã đền tội! Nhưng mấy vạn binh sĩ, một số còn có tàn niệm, những binh sĩ này chưa chắc là phản đồ, đều là những binh sĩ trung thành, Đô đốc thấy… nên xử lý như thế nào?”
“Đưa vào hệ thống của quân Chiến Thiên … đưa vào đệ cửu sư!”
Lý Hạo đột nhiên cười: “Ta vốn dĩ còn đang nghĩ, phải đi gặp cửu sư trưởng như thế nào, những binh sĩ này… cứ để cho hắn thu thập! Chỉ là một đám binh lính bình thường, năm đó cũng không có tư cách tham dự phản loạn, sau khi chết còn không quên thủ thành, cũng coi như tận trung với chức trách!”
Hồng Nhất Đường chần chờ một hồi, mở miệng nói: “Mặc dù Trịnh gia phản bội, nhưng ta cũng không có chứng cứ…”
Cho tới bây giờ, cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh đối phương là phản loạn.
Lý Hạo cười: “Ba vị Thánh Nhân bảo trì được chiến lực hoàn chỉnh, Trịnh Công sỉ nhục Chí Tôn của Trương gia, Vương Thự trưởng đã tận mắt nhìn thấy… nếu tất cả những thứ này cũng không thể nào trở thành chứng cớ, chẳng lẽ nhất định phải chính mắt nhìn thấy, phải có chứng cớ trên giấy hay sao…”
Nói đến đây, ngữ khí của Lý Hạo khôi phục lại bình thường: “Vậy đại biểu Chiến Thiên Thành… cũng chỉ như vậy! bọn họ nếu không bằng lòng giao hảo với ta, vậy cũng thôi vậy, niệm tình nghĩa ngày xưa, ta cũng sẽ không làm khó họ, nhưng… chư vị cường giả của Chiến Thiên Thành… muốn khôi phục bước ra, còn phải hỏi ta có đồng ý hay không!”
Nói đến đây, giọng điệu lạnh dần: “Về phần những cổ thành khác, không nói đến hai nhà Lưu và Chu, những cổ thành khác, mặc kệ có phản bội hay không, có phản đồ lẫn vào không, truyền tin cho bọn hắn, nghe cũng được, không nghe cũng được… tiếp đó, ta sẽ hạn chế bọn hắn!”
“Ta cũng không hi vọng gì bọn họ sẽ hợp tác với ta, nhưng… không có sự cho phép của ta, bất kỳ người nào cũng không thể bước ra khỏi cổ thành một bước! Bao gồm cả phân thân!”
Lời này vừa nói ra, Hồng Nhất Đường biến sắc.
Nhìn thoáng qua Lý Hạo, giờ phút này, thái độ của Lý Hạo lại biến hóa, không còn muốn chung sống hòa bình như trước kia nữa, mà là thu hẹp không gian sinh tồn của người Tân Võ.
Lão khẽ gật đầu, lại nói: “Vậy còn Đại Hoang…”
“Phía Hồng Trần nếu không có cách nào thông qua giết người để khôi phục, vậy sẽ có khả năng thông qua diệt sát Đại Hoang, để đạt được thiên địa vững chắc… có lẽ còn có năng lượng phản hồi của Cấm Kỵ hải.”