Thiên Kiếm trầm giọng nói: “May mắn thôi, nhờ Càn tướng quân ở thời khắc mấu chốt đã giúp ta một tay…”
Trên mặt của Càn Vô Lượng đột nhiên đổ đầy mồ hôi.
Vốn dĩ, cứu người trong chiến đấu cũng không phải chuyện xấu gì, Diêu Tứ đã hi sinh chính mình để cứu Bắc Quyền, không ai dám nói Diêu Tứ có ác ý.
Lý Hạo khẽ gật đầu, lại nhìn Bá Đao: “Bá Đao sư thúc, người lại được ai cứu vậy?”
Bá Đao khẽ giật mình, sững sốt một hồi lại nói: “Càn tướng quân…”
Vẻ hoảng sợ trong mắt Càn Vô Lượng đã khó mà áp chế!
Lý Hạo không nói gì, khẽ gật đầu.
Bá Đao, Thiên Kiếm.
Họ đều là những võ sư ngay thẳng, thực lực cường hãn.
Nhưng… muốn nói đặc biệt gần gũi, Thiên Kiếm còn đỡ, Bá Đao suýt chết, mà những người vô cùng gần gũi như Viên Thạc, Lưu Long, Hầu Tiêu Trần đều đã chết trong trận chiến này.
Võ sư Ngân Nguyệt người giỏi tính kế không nhiều.
Người thiện chiến, cũng có thể tính bọn người Thiên Kiếm, nhưng quan hệ cực kỳ thân cận, lại chết mất rất nhiều người.
Chiến lực và mưu lược của Hồng Nhất Đường cũng không tệ, chỉ là Hồng Nhất Đường không để tâm vào chính vụ, không ở trong quân đội, chỉ quan tâm theo đuổi con đường cổ Chí Tôn, mở rộng võ đạo thiên hạ và giáo dục.
Từng suy nghĩ hiển hiện trong đầu Lý Hạo.
Giờ phút này, Lâm Hồng Ngọc và mấy người Triệu Thự trưởng hơi biến sắc.
Những người khác ngược lại không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy Càn Vô Lượng đúng là đầy nghĩa khí, thời khắc mấu chốt còn giúp Thiên Kiếm và Bá Đao một tay, nếu không…có lẽ võ sư Ngân Nguyệt, phải ít thêm mấy người.
Càn Vô Lượng giờ cúi đầu, không dám nhìn Lý Hạo.
Mà Lý Hạo nhìn chằm chằm gã, hồi lâu mới nói: “Càn tướng quân, ta có một nhiệm vụ rất quan trọng muốn giao cho ngươi… ngươi có thể nhận không?”
“Đô đốc có lệnh, Vô Lượng sẽ cố hết sức!”
Lý Hạo khẽ gật đầu: “Lát nữa, ngươi phụ trách áp giải vật tư, tiến vào Đại Ly! Ngươi nói với Đại Ly vương, ta bảo ngươi ở lại Đại Ly một khoảng thời gian, để tiêu diệt thành viên của ba đại tổ chức, ngươi có thể bày mưu tính kế… Đại Ly vương mặc dù dũng mạnh, Khương Ly cũng coi như có mưu lược, nhưng bọn họ không hiểu rõ ba đại tổ chức cho lắm.”
“Bây giờ, ba đại tổ chức, đặc biệt là Ánh Hồng Nguyệt, là hậu hoạn lớn nhất của ta, cũng là kẻ thù của ta!”
Lý Hạo lạnh lùng nói: “Ta muốn ép hắn không đường lên trời, không cửa xuống đất! Ba đại tổ chức và Hạo Thiên thần sơn, mấy vạn thành viên… ta muốn nhìn thấy thi thể của bọn hắn, nhìn thấy đầu của bọn hắn!”
Càn Vô Lượng biến sắc, đối phó ba đại tổ chức…
Cái này…
Lý Hạo lại nói: “Tâm tư của ngươi tỉ mỉ, Ánh Hồng Nguyệt cũng không phải hạng lương thiện gì, người này tính toán rất nhiều, ngươi phải cẩn thận gã! Trận chiến này thành công, dù là không lấy được đầu Ánh Hồng Nguyệt, ta sẽ ghi một công lớn cho ngươi!”
“Còn nếu có thể bắt được Ánh Hồng Nguyệt…”
Lý Hạo dừng một chút: “Vậy vương triều Thiên Tinh này, ngoại trừ Thiên Tinh vương, còn những chức vị khác trong thiên hạ tùy ngươi lựa chọn!”
“Vô Lượng không dám!”
Càn Vô Lượng tái mặt, vội vàng nói: “Vô Lượng sẽ cố gắng làm hết sức…”
“Không, là nhất định phải làm được! Cho dù không giết được Ánh Hồng Nguyệt, Diêm La, Phi Kiếm Tiên, Hạo Thiên sơn chủ, đầu của ba người này ta ít nhất phải nhìn thấy một cái, còn nếu một cái cũng không nhìn thấy thì…”
Lý Hạo nhìn gã, không tiếp tục nói nữa.
Sắc mặt của Càn Vô Lượng thay đổi liên tục.
Bốn người này, khẳng định là luôn kề vài sát cánh bên nhau, có thể dưới mắt của Ánh Hồng Nguyệt giết chết một người, cái này… khó biết bao!
Ánh Hồng Nguyệt khó đối phó không?
Có khó đối phó như Thánh Nhân không?
Càn Vô Lượng biết, khẳng định là khó, thậm chí còn khó hơn Thánh Nhân, nếu không dựa theo tính cách của Lý Hạo đã sớm báo thù, còn có thể đợi đến hôm nay sao?
Dù là lấy được cổ thành cũng không muốn đi tìm ba đại tổ chức.
Hiển nhiên, gã biết Ánh Hồng Nguyệt không dễ đối phó.
Đương nhiên, Càn Vô Lượng cũng biết, nhiệm vụ này, mình nhất định phải nhận lấy, bất kể như thế nào đều phải tiếp nhận, khi Lý Hạo hỏi Thiên Kiếm, hỏi Bá Đao, gã đã biết, mình gặp phiền phức lớn rồi.
Cũng may, Lý Hạo cũng không nói tiếp.
Nghĩ xong, Càn Vô Lượng nhanh chóng nói: “Thuộc hạ hiểu rõ, nếu như lấy không được đầu của những người này, Vô Lượng… sẽ lấy đầu mình đến gặp Đô đốc!”
“Không cần như vậy.”
Lý Hạo nói khẽ: “Không hoàn thành cũng không sao, nhất định phải cẩn thận, nhất là Ánh Hồng Nguyệt, có lẽ cũng có thể dùng lực lượng Hồng Nguyệt, nhưng ngươi cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, đây cũng là nguyên nhân ta muốn ngươi đến đó, những người khác, ta sợ sẽ bị đối phương quấy nhiễu…”
“Thuộc hạ đã hiểu!”
Càn Vô Lượng vội vàng cao giọng đáp lại.
Lý Hạo lại nói: “Có cần giúp đỡ gì không?”
“Không cần!”
Càn Vô Lượng lập tức nói: “Thuộc hạ đi một mình là được, chỉ cần Đại Ly vương và Khương chủ tế phối hợp… có Đại Ly hỗ trợ, không cần chư vị xuất thủ!”
Lý Hạo lại gật đầu: “Vậy thì tốt, ngươi hãy đi lãnh vật tư đưa cho Đại Ly vương, chuyển đạt lời của ta, nếu như hắn không nghe, ngươi cứ bảo với hắn, ta nói chỉ một tên Ánh Hồng Nguyệt chẳng lẽ còn phiền phức hơn ba tòa cổ thành!”
“Thuộc hạ hiểu rõ!”
Lý Hạo khẽ gật đầu.