TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1079: Dồn dập hiện thân (1)

Tin tức về trận chiến ở Bắc hải liên tục được truyền đi.

Mấy người Lý Hạo vừa rời đi, bốn phương tám hướng, những tổ chức có hệ thống thông tin đều đã nhanh chóng nhận được tin tức.

Sâu trong Tây hải, có một hòn đảo hoang lơ lững, trên đảo dường như có một ngọn tiên sơn dựng đứng.

Giờ phút này, một tồn tại khí tức vô cùng cường hãn đang luyện quyền ở trên núi.

Đến khi một vị cường giả khác, nhanh chóng phá không mà đến, đứng dựng ở bên ngoài.

Cường giả đang luyện quyền kia, lập tức dừng động tác lại.

“Sơn chủ!”

Người đến kia cúi đầu rủ mày, trong tay hiện ra một ngọc bội. Phù Đồ sơn chủ liếc mắt nhìn gã, ngữ khí bình tĩnh: “Xích Vũ đã chết thật rồi sao?”

Người kia biến sắc, không dám nhiều lời, cúi đầu nói: “Chết rồi.”

“Quang Minh Kiếm giải phong đã lâu, chỉ sợ làm không được, là vị võ sư nào của Ngân Nguyệt đã xuất thủ?”

“Địa Phúc Kiếm cùng Ma Kiếm.”

Lão nhân khẽ gật đầu, Địa Phúc Kiếm… cũng không nằm ngoài dự liệu cho lắm.

Nhưng Ma Kiếm… là Lý Hạo sao?

Hai vị kiếm khách này đang nghĩ cách cứu viện Quang Minh Kiếm ư?

“Cái bọn võ sư Ngân Nguyệt này….”

Phù Đồ Vương lắc đầu không biết nên nói thêm gì nữa.

Hồi lâu, cầm lấy ngọc bội nhìn kĩ một chút, cười cười: “Ba người một chó, sau khi liên thủ lại đã giết đến nỗi Bắc hải cũng phải chấn động, con chó kia, hẳn là có huyết mạch của cổ yêu. Tên Ma Kiếm Lý Hạo này…cũng thật không hổ là đệ tử của Viên Thạc.”

Về phần cái chết của đệ đệ lão là Xích Vũ, lão dường như cũng không để ý cho lắm.

“Sơn chủ, Xích Vũ đại nhân…”

“Do gã quá tham lam, là tự gã đã tìm đến cái chết.”

Phù Đồ Vương bình tĩnh nói: “Giày Truy Phong của Quang Minh Kiếm dễ đoạt đến như vậy sao? Ta nói cho gã biết, chỗ đó cách Ngân Nguyệt quá gần, rất có khả năng sẽ khiến một số người để ý, dẫn đến võ sư Ngân Nguyệt xuất thủ, gã không tin cũng không thèm nghe mà đi chịu chết, ta đã sớm đoán trước, nhưng cũng không khuyên được, chỉ có thể để mặc gã mà thôi!”

Tên cường giả thuộc hạ có chút biến sắc.

Sơn chủ đã sớm đoán trước việc này sao?

Phù Đồ Vương không nói thêm gì nữa, mà lại lâm vào trong hồi ức, một lát sau, lắc đầu, liền xóa bỏ ký ức trong đầu.

Địa Phúc Kiếm, Ma Kiếm…

Dựa theo tư liệu, Địa Phúc Kiếm cũng đã đi tới cực hạn, cũng không biết đã bẻ được thêm mấy đầu khóa siêu năng.

5 đầu?

6 đầu?

Hay càng nhiều hơn nữa?

Giải phong chiến lực, không phải ai cũng có thể làm được, cũng không phải bất kỳ võ sư nào đều làm được, cần phải bão hòa khóa siêu năng trước, nhưng cụ thể là bão hòa mấy đầu, ngược lại cũng không dễ phán đoán.

Quang Minh Kiếm, Địa Phúc Kiếm, Hầu Tiêu Trần, Hoàng Vũ…

Trong lòng Phù Đồ Vương hiện lên từng cái tên một, đều đạt tới mức độ này rồi sao?

Đám gia hỏa của Ngân Nguyệt kia, thật là đáng sợ.

Còn Viên Thạc…đã biến đâu không thấy?

Viên Thạc… ngươi lại đi đâu nữa?

Phù Đồ Vương thầm nghĩ, cuối cùng than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Không cần phải để ý đến, bảo đệ tử trong môn cũng không cần phải đi Ngân Nguyệt tự tìm phiền phức, nếu không nắm chắc, không nên giao thủ với đám người này.”

“Vâng!”

Người tới nhanh chóng lĩnh mệnh, nghĩ một hồi, lại chần chờ nói: “Sơn chủ, Xích Vũ đại nhân bị giết, chúng ta…”

Không quản không hỏi chút nào hay sao?

Vậy uy danh của Phù Đồ sơn, chẳng phải sẽ mất hết hay sao?

“Diêm La, Phi Thiên, Bình Nguyên vương phủ đều có người vẫn lạc, xui xẻo nhất vẫn là phủ Định Quốc Công, lão già kia, con trai và cháu trai liên tục bị giết, tám đại tướng quân thì bị giết 5 người, muốn liều mạng thì cũng để lão làm trước!”

Phù Đồ Vương bình tĩnh không gì sánh được: “Bây giờ, sóng ngầm cuồn cuộn, ai muốn là người thứ nhất khai chiến với Ngân Nguyệt cơ chứ? Đám người Ngân Nguyệt kia đã sớm không cam tâm trở thành cừu non chờ người ta làm thịt nữa, đều đang phản công, Hầu Tiêu Trần đi trung bộ, Thiên Kiếm thì khai sáng Thiên Kiếm thần sơn, hành tung của Bá Đao cũng đã hiển hiện… những người này đều đang liều mạng, giờ phút này xuất thủ trước, đó chính là tự chuốc lấy khổ!”

Những chú cừu non đang đợi bị làm thịt kia đã phản công…

Những từ ngữ này, khiến cấp dưới hơi nghi hoặc một chút.

Phù Đồ Vương cũng không nói thêm gì nữa.

Nếu hiểu đương nhiên là hiểu, còn nếu không hiểu… vậy cũng không còn cách nào khác.

Trên vùng đất kia chôn giấu quá nhiều bí mật, các cường giả đều nhìn chằm chằm vào đó, võ sư Ngân Nguyệt lại không muốn người khác chen chân vào, trước đó dò xét một lần, mấy ngàn siêu năng bị chôn vùi cũng chỉ là sự bắt đầu.

Đây đích thật là sự bắt đầu, cũng đại biểu cho Ngân Nguyệt không muốn để người khác chung hưởng vùng đất thánh địa này!

Phù Đồ Vương đã có dự liệu từ trước, đám gia hỏa ở Ngân Nguyệt kia, giỏi nhất là đấu đá trong nội bộ, nhưng đấu đá với bên ngoài cũng không hề thua kém.

Nào có chịu cam tâm mà chắp tay nhường vùng thánh địa này cho người khác?