Những võ sư Ngân Nguyệt biết được tình hình kia, đều đang điên cuồng phản công, Hầu Tiêu Trần đi trung bộ, chính là bắt đầu của sự phản công, hi vọng có thể ở bên ngoài Ngân Nguyệt thành lập được phòng tuyến đầu tiên.
Thế nhưng… đâu có đơn giản như vậy!
Những cường giả đứng trước ngưỡng đột phá càng lúc càng nhiều, Ngân Nguyệt sớm muộn cũng sẽ mở ra tuyến phong tỏa này.
Thời gian trôi qua, siêu năng cũng đang tiến bộ nhanh chóng, giờ đây, cường giả Thuế Biến kỳ càng lúc càng nhiều, có lẽ, Ngân Nguyệt có biện pháp tốt hơn có thể giúp bọn họ bước ra khỏi bước ngoặc đó.
Suy nghĩ đó hiện ra, Phù Đồ Vương lắc lắc tay: “Đi xuống đi, trước mắt trung bộ mới là nơi lịch luyện của các ngươi, Ngân Nguyệt… cứ để đó trước!”
“Vâng!”
Người đến không dám nhiều lời, nhanh chóng rời khỏi.
Phù Đồ Vương tiếp tục luyện quyền, trong lòng có chút không yên.
Trong đầu một lần nữa hiện lên hình ảnh của rất nhiều người ở Ngân Nguyệt.
Là người đứng đầu ở tây bộ, năm đó, khi lão bước vào cấp độ Đấu Thiên, được vinh dự xưng là Lục Địa Thần Tiên, không ai địch nổi, bước vào võ lâm Ngân Nguyệt, lão chẳng thèm ngó đến cái được gọi là thánh địa võ lâm này.
Nhưng sự thực lại là bị người ta sỉ nhục, một đời khó quên. Võ lâm Ngân Nguyệt, không có Đấu Thiên nào bước ra nghênh chiến lão, chỉ có Viên Thạc lúc đó rất có tên tuổi, biết kẻ đứng đầu võ lâm tây bộ tới, tràn đầy phấn khởi ước chiến cùng lão, Phù Đồ Vương đương nhiên không thèm ngó ngàng tới, thậm chí không nguyện tiếp chiến…
Kết quả là người kia chủ động tìm tới cửa, Đấu Thiên chi lực của lão thế mà lại không địch nổi Viên Thạc, bị bẻ gãy hai tay, bởi vì xung đột ngôn ngữ, Viên Thạc càng khiến lão bị một phen sỉ nhục, cạo trọc tóc của lão, để lão trở thành chân chính phù đồ, sau đó treo lão ở cột móc biên giới.
Ngày đó, lão đã muốn chết đi.
Nhưng cuối cùng, lão vẫn tiếp tục chống đỡ, vả lại… còn tiếp tục sống đến bây giờ.
“Viên Thạc…”
Phù Đồ Vương đột nhiên cười, tốt lắm!
Ngươi còn sống, quả thực rất tốt.
Thậm chí lão hi vọng Viên Thạc lớn mạnh một chút, cường đại hơn một chút, ngươi còn sống, ta liền cảm thấy, sự sỉ nhục lớn nhất trong đời này từ đầu đến cuối vẫn kích thích ta tiếp tục tiến lên, cực khổ và mệt mỏi hơn nữa, cũng sẽ không quên cái cảm giác xấu hổ của ngày đó.
Phù Đồ thần sơn giờ đây, đã trở thành một trong bảy đại thần sơn, công lao của Viên Thạc ngươi đúng là không thể chối bỏ được!
Không nghĩ đến, gần đây ngươi biến mất, nhưng đồ đệ của ngươi cũng không hề an phận.
Hắn nắm trong tay thần kiếm của Lý gia, chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ giống như ngươi, trở thành kẻ địch của vạn người.
……
Phù Đồ thần sơn vô cùng an tĩnh.
Trung bộ.
Điểm cuối cùng của một con đường phồn hoa, chính là một tòa vương phủ quy mộ rộng lớn.
Bình Nguyên Vương phủ.
80 năm trước, vương phủ là mảnh đất thần thánh.
Giờ đây, uy danh của vương phủ đã không lớn bằng lúc trước, Cửu Ti hạn chế Hoàng Thất, dù Bình Nguyên Vương là một trong cửu vương của Hoàng Thất, bây giờ cũng là điệu thấp vô cùng, trừ mấy mươi năm trước đã sáng lập ra Võ Vệ Quân, sau đó cũng không có động tĩnh gì lớn.
Trong vương phủ.
Một người trung niên tướng mạo uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế tựa uống trà.
Nghe được tin tức của cơ cấu tình báo truyền đến, gã đặt chén trà xuống, nhẹ than một tiếng: “Càn Phong chết rồi…ta vốn dĩ nghĩ rằng hắn đã bước vào kỳ Thuế Biến, có lẽ sẽ có một lần cơ hội đột phá, đáng tiếc… thật đáng hận!”
Đáng tiếc, Càn Phong trung thành nhiều năm đã chết rồi.
Đáng hận, là đám nghiệt chướng Ngân Nguyệt kia càng lúc càng mạnh, đã vậy tất cả đều còn sống.
Bình Nguyên Vương nhẹ nhàng lắc đầu, hồi lâu, mở miệng nói: “Đi báo cho Hoàng Vũ, bảo Ngân Nguyệt mang thi thể của Càn Phong trở về, an táng thật tốt!”
“Vương gia!”
Trong đại sảnh, mấy vị tướng quân đứng lặng, có người bi phẫn không thôi: “Càn tướng quân bị giết, chúng tôi không cam lòng…”
“Cũng phải chịu đựng thôi!”
Bây giờ vẫn chưa phải lúc, cường giả Ngân Nguyệt cũng không phải là một hai người này, mà là rất nhiều người, vương phủ một khi dẫn đầu khởi xướng chiến tranh, kết quả sau cùng … có lẽ là vương phủ sẽ bị hủy diệt, cho dù như vậy thì đám người Ngân Nguyệt kia cũng chưa chắc sẽ chết… chỉ có thể chờ đợi! Chờ đợi người bước vào Thuế Biến kỳ càng lúc càng nhiều, tất cả đều muốn tìm kiếm đột phá… liền truyền tin tức mảnh đất Ngân Nguyệt có thể đột phá ra ngoài, đến lúc đó, mới là thời điểm nhất cử công diệt võ lâm Ngân Nguyệt!”
Nói đến đây, ánh mắt gã lạnh lùng: “30 năm trước, ta đã biết, đám người võ lâm Ngân Nguyệt này sớm muộn sẽ là tai họa, vốn dĩ muốn lấy di chế di, lấy man chế man, cuối cùng vẫn là thất bại… bây giờ, cũng hiển lộ ra sự nguy hại của võ lâm Ngân Nguyệt.”
Mấy năm trước, gã đã biết đám người này chính là tai họa. Đáng tiếc quyền lợi của Hoàng Thất vẫn bị áp chế quá lớn, Cửu Ti thì mắt nhắm mắt mở, mặc kệ bọn họ tiêu diệt toàn bộ võ lâm Ngân Nguyệt, không ủng hộ, không phản đối, nhưng cũng không cho bất kỳ một sự tiện ích nào.
Giờ đây không biết phía Cửu Ti phải chăng cũng đang hối hận.