Ông ta giải phong sức mạnh mạnh hơn Quang Minh Kiếm, thậm chí mạnh hơn cả Địa Phúc Kiếm...nhưng lúc đó ông ta không dám giải phong.
Luc nãy kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ cực khổ bấy nhiêu.
Ông ta muốn bay lên trời thoát đi, đột nhiên xuất hiện một tiếng chim hót, Viên Thạc bất ngờ từ mặt đất lao lên, lập tức đuổi theo, lạnh lùng quát: “Nếu ngươi không chết võ lâm của Ngân Nguyệt dùng cái gì để sống yên ổn!"
Võ sư Ngân Nguyệt không phải không chết qua, cũng không phải không bị người ngoài giết.
Dám giết một trong 36 Cường, còn cướp đi bí thuật còn là loại mai phục đánh lén...người như vậy, võ lâm Ngân Nguyệt cho dù dùng hết toàn lực cũng muốn giết chết tên đó!
Lúc này lại không có ai hiền lành.
"Cút!"
Đá xuống một cước, hư không run rẩy, Viên Thạc mặc kệ không quan tâm, đâm một kiếm ra, keng một tiếng, giống như kim loại ma sát với nhau, dưới chân xuất hiện từng vệt lửa, Lý Hạo nhân cơ hội chém một đao!
Bùm!
Tiếng nổ vang lên, hai thầy trò cảm giác đau rát vùng bụng, trên lòng bàn chân của đối phương cũng xuất vết máu, Từ Khánh vô cùng đau đớn, bất chấp phá vong vây ra ngoài, luc này một kiếm xuất hiện chém xuống!
Bùm!
Trực tiếp cắt đứt đường lui của ông ta, ngay sau đó đến Quang Minh Kiếm, ông ta thét chói tai đấm ra một quyền,
Bốp! Một tiếng, Quang Minh vỡ ra, trên tay xuất hiện từng vết máu.
Trong giây lát, hai đại kiếm khách tiến đến.
Bốn người vây ba hướng, nhốt ông ta vào trung tâm.
Sắc mặt Từ Khánh hiện lên vẻ khó chịu.
Mới vừa chiến đấu gian khổ, ông ta không lo lắng đi xem xét ngọc truyền tin, nếu không thì ông ta đã biết hai tên này đến gần rồi.
Có điều hai thầy trò Viên Thạc quấn lấy ông ta quá lâu.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Ba người cùng đồng thanh, ra tay cùng một lúc, ba thanh kiếm, một thanh đao cùng lúc chém về phía Từ Khánh!
Từ Khánh cắn răng lại, trong ánh mắt hiện lên sự điên cuồng.
Một đám khốn nạn!
Các ngươi có thể giết võ sư Ngân Nguyệt, cũng có thể giết người khác, ta chỉ giết một tên Thiên Tàn Cước mà các ngươi liền nổi điên như vậy?
Lúc này, ông ta...cũng không do dự gì nữa.
Một cỗ hơi thở ngập trời lập tức bùng nổ ra, năng lượng ngũ hành xuất hiện trên người ông ta, xiềng xích ngũ tạng toàn bộ đều đứt hết, sắc mặt ông ta xanh mét, khí huyết ngập trời.
"Các ngươi...khốn nạn!"
Ông ta nổi giận hét lên, đá ra một cước!
Bùm!
Kiếm thế nứt ra, Viên Thạc cùng Lý Hạo là hai người đầu tiên không đấu lại, trực tiếp bị một đá đạp bay, Từ Khánh...giải phong toàn bộ!
Viên Thạc không biết gảy bao nhiêu cây xương, liền đau hết cả bụng, phun ra một ngụm máu tươi, phun cả những mảnh nhỏ của ngũ tạng, nhìn qau Lý Hạo nửa sống nửa chết có chút bất đắc dĩ.
Ta mạnh như vậy...còn bị như thế này, có thể tốt hơn tình trạng của Lý Hạo một chút sao?
Giải phong, thật buồn nôn!
Lão mắng một câu trong lòng, nhìn về phía song kiếm, thở dài, quên đi không so đo với mấy tên giải phong sức mạnh, các ngươi giỏi, các ngươi tiếp tục giải phong, một đám không biết xấu hổ, các ngươi tiếp tục đánh đi!
Song kiếm cũng không sợ Từ Khánh.
Từ Khánh giải phong toàn bộ sức mạnh thật sự rất mạnh, nhưng hai người cũng không yếu, song kiếm tung hoành thiên địa, đại cước hoành không, kiếm quang tung hoành, trong trời đất từng tia ánh sáng loé ra!
Sắc mặt Từ Khánh lúc này cũng bắt đầu nghiêm trọng lên.
Hai bên đều giải phong sức mạnh!
Cũng không dám kéo dài lâu, chắc là không có cách, nhưng hai người Hồng Nhất Đường không thể bắt chính mình...bọn họ sẽ không có thời gian tìm Lý Hạo hỗ trợ phong ấn lại, ba người lúc này bị vây vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Hồng Nhất Đường hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sự tàn khốc.
Sau đó trong hư không truyền đến tiếng như tiếng tim đập, đột nhiên rắc một tiếng, tựa như có thứ gì đó mới bị gảy, Từ Khánh có chút ngoài ý muốn, trong ánh mắt lộ ra sự rung động.
Hơi thở của Hồng Nhất Đường tăng vọt, mạnh hơn cả lúc trước, thậm chí đã sắp ngang bằng với Từ Khánh, chém ra một kiếm!
Oanh!
Đại cước liền bị chém vỡ ra, lộ ra xương trắng dày đặc, máu chảy tứ tung.
"Hồng Nhất Đường!"
Từ Khánh hét lên chói tai: “Ngươi rất mạnh, nhưng có tiếp tục như vậy...ba người chúng ta đều không thể duy trì, khoá siêu năng vỡ nát là dĩ nhiên...người không muốn như vậy sao?"
Ông ta không cam lòng!
Ông ta cũng không tin hai tên này cam tâm.
Đều tu luyện đến trình độ này, ai lại cam tâm chuyện đó?
Bọn họ hiện giờ cũng không phải là toàn bộ sức mạnh, vì khoá siêu năng chưa đứt hoàn toàn, đều giữ lại một ít, không hoàn toàn đứt gãy chứng tỏ còn hi vọng.
Một khi hoàn toàn đút gãy...chỉ sợ rằng không còn bất kì cơ hội nào.
"Cho dù ngươi giết Lý Hạo, giết Viên Thạc...cũng không sao, đây là đấu chính diện, giết Thiên Tàn Cước cũng được! Ngươi ám sát tên kia đúng không?"
Hồng Nhất Đường quát lên: “Võ sư Ngân Nguyệt có thua có chịu! Ngươi chính diện giết tên đó, coi như cá nhân ngươi, nhưng ngươi ám sát tên kia!"
Từ Khánh trong lòng tức giận mắng!
Có khác nhau chỗ nào?
Cho dù đánh giết chính diện thì Thiên Tàn Cước chắc gì đã đánh lại chính mình, chỉ là tiết kiệm chút thời gian mà thôi, tránh đi một số phiền phức thôi, mấy tên này, một đám cao cao tại thượng, giống như các ngươi không giết kẻ khác vậy.