"Ngươi nên chết đi!"
Viên Thạc nổi giận: “Đồ vô liêm sỉ! Ngươi dám mai phục giết võ sư của Ngân Nguyệt! Nếu hai bên tranh đấu mà chết, luận võ bị giết, chắc chắn sẽ có tin tức, ngươi âm thầm mai phục giết tên đó!"
Gràooo!
Tiếng hổ gầm vang lên, dường như Viên Thạc đã thật sự tức giận!
Một loại giận giữ hoàn toàn khác.
Chính lão cũng giết không ít võ sư của Ngân Nguyệt, nhưng Thiên Tàn Cước là một trong 36 Cường bị Từ Khánh mai phục giết chết, lão giường như vô cùng tức giận, còn tức giận hơn cả việc Lý Hạo suýt chết!
Mãnh hổ gào thét, Viên Thạc lại không lui về mà còn tiến lên, trường kiếm phá không, tựa như móng vuốt sắc bén của mãnh hổ, một kiếm chém về phía cái chân khổng lồ kia!
Bùm!
Bàn chân khổng lồ hạ xuống, trời long đất lỡ!
Từ Khánh biểu hiện vô cùng lạnh lùng: “Ta luôn thắc mắc vì sao võ sư của Ngân Nguyệt lại mạnh như vậy. Đám các ngươi đều có không ít cơ duyên, bí thuật nào đó. Không phải tinh tuý của cổ võ thì ẩn chứa đạo của võ đạo. Viên Thạc, võ sư Ngân Nguyệt thật sự có tư cách đùa giỡn...nhưng hiện tại ta dùng bí thuật của Ngân Nguyệt giết ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Đại cước dẫm xuống đất tạo ra tiếng nổ vang!
Liên tục đá ra nhiều cước, Viên Thạc thì liên tục lui lại, Lý Hạo cũng chủ động đón đỡ vài cước, cảm giác được nội tạng đều muốn vỡ nát, lúc này hắn biết...thật sự là đánh không lại!
Thiên Tàn Cước này vô cùng mạnh mẽ.
Lúc trước Từ Khánh không dám dùng, không biết là vì e dè cái gì đó hay sợ Ngân Nguyệt báo thù, nhưng đến lúc này Từ Khánh đã hoàn toàn không quan tâm nữa.
Dĩ nhiên, Thiên Tàn Cước của 36 Cường hẳn là bị ông ta ám sát, nhưng lại bị cướp đi bí thuật, không biết là do Thiên Tàn Cước tự tin hay bị ông ta dùng thủ đoạn lừa đi bí thuật.
Khoé miệng Viên Thạc tràn ra máu tương, cả người đều có chút bực bội, tức giận, cũng có chút bất lực.
Ông ta cũng rất khó chịu!
Dung hợp năm thế lại thật sự rất mạnh, có điều vừa ra cửa liền gặp đối thủ, lại còn là bá chủ của phương Đông vô cùng mạnh mẽ, đây mới chính là xui xẻo.
Cũng không hài lòng!
Lúc này bên tai ông ta truyền đến tiếng của Lý Hạo, tiếng nói rất yếu ớt: “Nhanh lên...sắp...chịu hết nổi rồi..."
Viên Thạc chính là một tên cho vay nặng lãi, lập tức tránh đi cước tiếp theo.
Lúc này vô cùng khổ cực.
Đúng theo nghĩa đen, cả người hai thầy trò lúc này đều là bùn đất, hết sức khó chịu.
"Ha ha ha!"
Từ Khánh trêu ghẹo cười lên, ông ta đang rất hả hê, Viên Thạc, bóng ma tâm lí của ông ta, hôm nay bị dẵm dưới chân, bị ông ta dùng bí thuật Thiên Tàn Cước của Ngân Nguyệt đá thành một tên ăn mày.
Ông ta đều không phải người đàng hoàng gì, nhưng lúc này...lại vui từ bên trong vui ra.
15 phút trôi qua, ông ta nhíu mày lại.
Phía xa, hai tên võ sư đã biết mình bị phát hiện, bình thường Hồng Nhất Đường sẽ không biểu lộ vui buồn, nhưng lúc này ánh mắt cũng lạnh tanh, bước trên sóng lạnh lùng liếc sang đó!
"Thiên Tàn Cước!"
Hồng Nhất Đường gằn từng chữ một, Quang Minh Kiếm cũng có chút tức giận, trong ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, cắn răng lại: “Ngươi đã giết chết Thiên Tàn Cước? Hèn chi tên kia biến mất chẳng thấy đâu, Bá Đao đều có tin tức, duy nhất chỉ có tên đó là chẳng có chút tin tức nào...chúng ta còn tưởng tên đó trốn ở chỗ nào luyện tập...thì ra là bị ngươi giết chết!"
Trong 36 Cường, Thiên Tàn Cước không phải xếp hạng cao nhất, nhưng lại là một bộ phận không thể thiếu của võ lâm Ngân Nguyệt, mọi người trong Ngân Nguyệt đều hiểu độ đặc thù của công pháp Thiên Tàn Cước, cũng là võ sư đặc biệt hiếm có của Ngân Nguyệt.
Viên Thạc giết vài người trong Thất Kiếm, nhưng sau khi thắng Thiên Tàn Cước cũng không giết tên đó, bởi vì ông ta biết bí thuật này rất khó truyền lại.
Võ lâm của Ngân Nguyệt không lấy chuyện đoạt tuyệt truyền nhân là trò đùa.
Về chuyện giết mấy tên kiếm khách...ở trong mắt Viên Thạc, võ lâm Ngân Nguyệt không thiếu những tên này, đánh chết thì thôi!
"Đoạn Giang Hà!"
Một tiếng hét to, tiếp đó là nhát chém từ xa của Hồng Nhất Đường, lúc này không hề long trời lỡ đất, mà là một kiếm chém đôi sóng lớn, đây là nhát kiếm phải chết, không phải loại long trời lỡ đất, kiếm thuật còn có một ít tính chất phòng ngự.
Một kiếm vừa chém ra, chẻ đôi sóng lớn, từ trên trời lao xuống, không hề phô trương mà là sát khí ngút trời!
"Quang Minh!"
Hét nhẹ lên, trời đất giống như trời xập, Quang Minh chém ra một kiếm, hai bên lúc này, đều trực tiếp làm đứt khoá siêu năng, trực tiếp giải phong chiến lực, vô cùng mạnh mẽ, một kiếm từ xa, cách nhau cả 1000 mét trực tiếp chém đến!
Thần ý ngút trời, kiếm thế diệt thần.
Còn Từ Khánh thì đã bắt đầu hoảng sợ, sau đó đột nhiên bay lên trời, bỏ chạy, ông ta lúc này đã không còn...kiêu ngạo nữa rồi.
Song kiếm đến rồi!
Hơn nữa, gặp mặt liền phá vỡ khoá siêu năng, trực tiếp giải phong sức mạnh, không giống như ông ta, còn phải lo lắng này nọ, còn phải phán đoán nước suối sinh mệnh có đủ hay không, nhưng đám người này không e dè gì cả.