TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 744: Trở nên gay gắt (5)

Trước đó hắn ta tới đây trong đêm, cũng không thấy rõ rốt cuộc người giao thủ với hắn ta có dáng vẻ gì.

Tất nhiên, cho dù hắn ta thấy rõ cũng vô dụng, khi đó Trương Vinh Phương còn đeo mặt nạ da người.

Cho nên lần thứ hai hắn ta phụng mệnh đến đây thẩm tra đối chiếu tình huống, có hơi sững sờ.

Đi vòng vo không ít thời gian ở xung quanh động Thiên Cực, nhưng hắn ta vẫn không tìm được cao thủ trước đó giao thủ với hắn ta.

Cho nên, thực sự không có cách nào, hắn ta chỉ có thể chủ động hiện thân, dẫn Trương Vinh Phương ra mặt hỏi.

"Người lần trước giao thủ với ngươi?" Trong lòng Trương Vinh Phương lóe lên suy nghĩ, lập tức đã hiểu ý đối phương nói tới.

Khác với lần trước giao thủ ban đêm, mặc dù cả hai lần thân hình giống nhau, nhưng hôm nay Trương Vinh Phương đổi trang phục, còn chưa mang mặt nạ da người, tăng thêm vấn đề ánh sáng.

Đối phương không nhận ra hắn cũng rất bình thường.

"Người lần trước giao thủ với ngươi? Các hạ tìm hắn có chuyện gì?" Hắn không đổi sắc, trầm giọng hỏi.

"Chỉ là có chút tình huống muốn đối mặt hỏi một hai câu." Diêm Thân Quân trả lời.

"Rất quan trọng sao?"

"Rất quan trọng."

"Hiện tại hắn không ở đây, nhưng ngươi có phương thức liên lạc không?" Trương Vinh Phương hỏi. "Sau đó ta có thể chuyển giao cho hắn."

Diêm Thân Quân nhìn hắn, luôn cảm giác thân hình đối phương có chút quen mắt, chẳng qua nghĩ lại nghĩ, phàm là phần lớn quân nhân cũng đều có dáng người khôi ngô, hình thể không khác nhau lắm, nhìn quen mắt cũng rất bình thường.

Hắn suy nghĩ một lúc.

"Nếu hắn quay về, còn xin chuyển lời, gặp lại vào buổi chiều ngày mai, lúc này ở nơi đây. Đa tạ."

"Được." Trương Vinh Phương gật đầu.

"Đa tạ." Hắn ta cúi người ôm quyền, quay người rời khỏi.

Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn hắn ta rời đi, trong mắt hơi suy đoán.

Nhưng mặc kệ người này có ý đồ đến làm gì, hình như thái độ tốt hơn trước đó rất nhiều.

Hắn xoay người, tiến đến phương hướng vừa tới.

Vút!

Đúng lúc này, một tiếng gió nhỏ bé đánh tới từ phía sau.

Trương Vinh Phương nghiêng mạnh người di chuyển, chỉ thấy một bàn tay lớn màu đen xẹt qua vị trí cũ của hắn.

Không đợi động tác kế tiếp của hắn, năm ngón bàn tay lớn màu đen mở ra, chộp tới lồng ngực hắn.

Một trảo này đổi chiêu nhanh chóng như tia chớp, nước chảy mây trôi, không có chút dừng lại nào, thậm chí ngay cả chính Trương Vinh Phương cũng có vẻ không bằng.

Đồng thời bàn tay lớn màu đen phá vỡ không khí, truyền ra âm thanh chìm nặng trầm đục, khiến hắn còn chưa tiếp chiêu đã hơi có cảm giác đè nén chụp vào mặt.

Rõ ràng lực lượng cực lớn.

Trương Vinh Phương không đổi sắc, nhấc hai tay nhanh như thiểm điện toàn lực đánh tới bàn tay của đối phương.

Bành!

Bàn tay lớn bị đánh có hơi giương lên, vụt sát qua trên trán Trương Vinh Phương.

Lúc này hắn mới nhìn rõ, rốt cuộc người tập kích hắn có dáng vẻ gì.

Đó là cự hán đầu trọc cả người cao hai mét năm, làn da toàn thân đen nhánh, trên mặt đều là vết sẹo bỏng.

Cự hán mặc giáp da đen không có tay, nửa dưới là váy giáp vảy cá tầng tầng lớp lớp khảm đinh.

Hai người giao thủ một chiêu.

Cự hán tay không tấc sắt, một tay một chiêu khiến Trương Vinh Phương hai tay hợp lực mà cũng có hơi khó chống đỡ.

Lực lượng của đối phương vượt rất xa giới hạn của cơ thể con người, rõ ràng cũng không phải là quân nhân tầm thường. Tất nhiên là võ giả Bái Thần.

Kỳ quái là, cự hán chỉ ra tay một chiêu, sau đó bỗng lùi về phía sau.

"Quả nhiên…" ánh mắt hắn ta phức tạp, thu tay lại bất động.

"Người Kim Thiềm công đã đạt giai đoạn Trục Nhật lần trước giao thủ với Diêm Thân Quân chính là ngươi."

Trong lòng Trương Vinh Phương nghiêm nghị, đối phương chỉ dùng một chiêu, đã nhìn ra nội tình Kim Thiềm công của hắn. Cái này khiến hắn không tự chủ được nhớ tới sư tôn Sùng Huyền.

Bình thường cao thủ bậc này, đều là có thành tựu cực cao ở võ đạo và y đạo, mới có thể dễ dàng xác định phán đoán của mình như thế.

"Các hạ là? Vì sao đột nhiên tập kích tại hạ?" Trong lòng Trương Vinh Phương căng cứng, trầm giọng hỏi.

"Lão phu Tả Hàn." Đột nhiên cự hán hai tay chắp tay: "Không ngờ rằng có thể gặp thế tử tại địa giới này, xem ra là cơ duyên vốn có trời cao ban cho Thiên Thạch môn ta!"

Hắn ta cảm khái một tiếng.

"Thế tử không cần kinh hoàng, chỉ cần hiểu rõ, chúng ta chính là người ủng hộ Nguyệt Vương đời thứ hai, không biết đã chờ đợi ngài xuất thế trong nhất mạch lần nữa bao nhiêu năm. Hôm nay lần đầu tiên, chỉ là nhìn và gặp thế tử một lần."

"Tương lai, nếu có cơ hội thì thế tử có thể biết được thành ý và quyết tâm của chúng ta." Cự hán nói chuyện mang theo một loại giọng điệu quái dị không hiểu.

Nhất thời Trương Vinh Phương hơi không thích ứng.

Thế tử? Cái thế tử gì vậy?

Từ khi nào mà hắn trở thành thế tử gì đó?