TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 745: Mục tiêu (1)

Hắn há miệng muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên đối phương giơ một tay lên.

Một miếng lệnh bài hình chữ nhật màu xám trắng tựa như đá điêu khắc bị bắn ra, hung hăng găm vào thân cây bên cạnh hắn.

"Sau này còn gặp lại." Cự hán vừa dứt lời, người đã biến mất ở chỗ cũ.

Thậm chí Trương Vinh Phương không thể thấy rõ hắn ta đi thế nào.

Trong lòng của hắn kinh ngạc sợ hãi, hiểu rõ dùng thực lực và tố chất thân thể của mình lúc này, còn có thể khiến cho mình còn ứng phó vội vàng như thế.

Vô cùng có thể không phải phương diện Siêu Phẩm bình thường.

Phải biết, cảnh giới Tam Không như Trương Vân Khải mà hắn cũng có thể giao thủ ngang tay.

Cho dù là Tam Không Linh Lạc, hắn cũng không trở nên phải ứng phó hơi vội vàng như thế.

Dùng tố chất thân thể hắn lúc này, người có thể dùng một tay áp chế hắn dùng toàn lực hai tay, không hề nghi ngờ là Linh Lạc.

Với lại có thể là Tông Sư Linh Lạc!

Phàm là Tông Sư đã không bỏ sót chút sơ hở nào, đó là trải qua vô số chém giết thành tựu ra.

Tất cả sơ hở của những người này, đều đã bị đối thủ tìm ra trong thời gian đột phá từng trận chém giết, tiếp theo bù đắp lại.

Bù không hết thì cũng phế đi.

"Tông Sư Linh Lạc Thiên Thạch môn sao?" trong lòng Trương Vinh Phương liên hệ với lời vừa nãy đối phương nói tới, lập tức hơi có suy đoán.

Thiên Thạch môn, chi nhánh Cảm Ứng môn, trước đó Thiên Giáo Minh, cho dù đang ở Thứ Đồng, hắn càng có cảm giác, hình như bên cạnh mình càng ngày dần dần càng hấp dẫn nhiều phiền phức.

"Xem ra cần phải tìm thời gian trở về một chuyến."

Trương Vinh Phương trầm ngâm, hạ quyết định, sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, đi đến chỗ Đinh Lạc.

Vốn dĩ là hắn dự định chờ đợi ở động Thiên Cực, đến sau khi gom góp dược liệu Kim Thiềm công rồi mới đi.

Nhưng bây giờ, thế cục Thứ Đồng bên ấy càng trở nên vi diệu hơn, lại không hiểu ra sao mà có thêm một Thiên Thạch môn đến.

Hắn cảm giác vẫn phải về Thứ Đồng, tìm cao thủ Linh Lạc Tuyết Hồng các chăm sóc một chút vẫn tốt hơn.

Với lại bên ấy còn có Trương Vân Khải Nghịch giáo, bên cạnh còn có Trần Hãn. Dù thế nào thì thực lực tổng hợp vẫn mạnh hơn ở đây quá nhiều.

Tối thiểu lão Trương cũng là cao thủ Siêu Phẩm Tam không, cộng thêm ba Linh Lạc, hệ số an toàn tăng lên rất nhiều.

Lúc này, hắn phân phó mọi người Đinh Lạc, Tôn Triều Nguyệt, toàn thành viên thu dọn đồ đạc trở về Thứ Đồng.

Về phần động Thiên Cực, trước khi Trương Vinh Phương đi, hái hết dược liệu có thể hái xuống rồi sơ chế một lần, cất kỹ bảo tồn.

Mà Huyền Dương Nhục Chi mấu chốt nhất, hắn vẫn để lại trong này tiếp tục sinh trưởng.

Ngoài ra một bảo dược có thể nâng cao tuổi thọ Linh Lạc, hoa Xích m. Thậm chí trước kia hắn chưa từng nghe nói qua, cho nên chớ nói chi là bảo tồn.

Cuối cùng chỉ có thể nhịn đau để lại trong này.

Trước khi đi đã là lúc xế chiều, hắn che giấu cửa hang một phen, cuối cùng nhìn mấy lần, trong lòng đột nhiên hơi không bỏ được.

Sau khi trở về, trong lòng hắn biết được, lại muốn có được thời gian nhàn nhã tiềm tu giống như khi trước, chỉ sợ không thể nào.

"Đại nhân?" Tôn Triều Nguyệt ở một bên nhìn Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích, không khỏi có chút kỳ quái mà lên tiếng hỏi.

"Không sao đi thôi." Trương Vinh Phương quay người, sau khi cự hán đầu trọc Thiên Thạch môn xuất hiện, tình thế đã không nằm trong tay hắn nắm giữ.

Hắn có thể mượn nhờ thân pháp thay đổi, bình yên đào thoát, nhưng sống chết của tất cả mọi người ở nơi này, chỉ sợ cũng chỉ trong một suy nghĩ của đối phương.

Ở đây không phải đất bằng, mà là rừng núi, chỗ súng ống tên nỏ bị ngăn cản quá nhiều.

Hoàn toàn không thể phát huy ra uy lực quân nhân phẩm chất thấp phối hợp súng đạn tên nỏ.

Nếu là chỗ đất bằng trống trải, cho dù là Tông Sư đến, nếu không có giáp da dày hộ thân.

Dùng thị giác động thái năng lực võ nhân đuổi theo, phạm vi xạ kích bao trùm hoàn toàn là người nào tới người đó chết.

Nhưng ở đây không được.

Rất nhanh, bên ngoài cánh rừng có một đội nhân mã đi dọc theo quan đạo, lục tục lần lượt đi đến Thứ Đồng.

*

*

*

Cảng Thứ Đồng.

Chỗ sâu trong Hoàng Kinh sơn.

Một đoàn người Nghịch giáo đang luyện tập võ nghệ theo từng đôi.

Hai người bọn họ một tổ, người mặc áo đuôi ngắn màu xanh lá, trên lưng đeo túi thơm dược thảo.

Trong hai người mội tổ, một người ra tay, một người khác né tránh không đánh trả.

Bọn họ dùng phương pháp này luyện tập, rèn luyện năng lực thân pháp né tránh.

Bên cạnh chỗ hơn mười người tập luyện, có mấy người chuyên phụ trách múc nước, chuẩn bị khăn mặt cho mọi người lau mồ hôi.

Trương Vân Khải ngồi ngay ngắn ở trên một đoạn cọc gỗ, bốn bề yên tĩnh cứ như là đang ngồi ghế bành. Trương Chân Hải ở một bên nhỏ giọng nói thứ gì đó với hắn ta.