Chẳng qua mười mấy giây ngắn ngủi, Triệu Tôn Nghĩa và tính cả bốn tên cao thủ hắn ta mang tới, toàn bộ ngã vào trong vũng máu.
Ánh mắt Thượng Quan Liên Nguyệt dưới mũ giáp hiện lên một tia lãnh ý.
Hắn ta nhặt đầu Triệu Tôn Nghĩa lên, dùng dao đâm vào nâng cao.
Sau đó nói với tất cả mọi người hóng chuyện dưới núi.
"Tất cả nghe rõ cho ta!"
Giọng hắn ta to lên, liếc nhìn xung quanh.
"Ta đây mặc kệ mấy người có lý do loạn thất bát tao (lộn xộn) gì, ai còn dám đến Trầm Hương cung quấy rối, chính là cản trở bản quan đây! Chính là muốn chết!"
"Thuyền bị cướp, hàng bị cướp, người bị giết gì đó. Những thứ kia không liên quan đến chuyện của lão tử. Có vấn đề thì đi tìm nha môn quan phủ! Ai còn dám mang một ít chuyện không có chứng cứ chạy tới gây sự…"
Bộp.
Hắn ta hung hăng đập đầu người trên đao xuống đất.
"Sẽ như cái đầu này!"
Người vây quanh bị đầu người lăn tới gần sợ tới mức có hơi thấp giọng mà hét lên, sau đó lui về sau mấy bước.
Thượng Quan Liên Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Hắn ta hoàn toàn lười nhác quản chuyện loạn thất bát tao gì đó, dù sao mệnh lệnh phía trên đưa cho hắn ta là bảo vệ Trầm Hương cung, còn lại hắn ta cũng lười quản, sẽ không quản.
Chỉ là hắn ta làm như vậy, lại không biết là vô tình hay cố ý, ngược lại phá hỏng con đường đối chất với Bách Thương hội và Lâm Lang hội.
Vốn dĩ là trong cảng Thứ Đồng chỉ hoài nghi Trầm Hương cung, mà sau khi hắn ta ra mặt.
Thời gian dần trôi qua, thật sự có người bắt đầu tin tưởng, có thể tất cả chuyện này thật sự chính là Trầm Hương cung âm thầm động thủ.
Có người cho là, cho dù lúc này không phải Trầm Hương cung gây nên, nhưng được Thượng Quan Liên Nguyệt bảo vệ như thế, không nguyên do phân tốt xấu là có thể nghĩ mà biết, nhất định Trầm Hương cung cũng có chỗ liên quan.
Có lẽ có thể đóng vai nhân vật nhận không lường được ở trong đó.
*
*
*
Dưới vách núi động Thiên Cực.
Sắc mặt Trương Vinh Phương bình tĩnh, đang chỉ điểm Đinh Lạc tu hành quyết khiếu mấu chốt của Tán Hồn chỉ.
Hắn ghi lại từng cái tiết điểm kinh mạch khí huyết quan sát được, cũng tìm ra một quy luật vận chuyển từ đó.
Một bộ quy luật vận chuyển này cơ bản là một bộ hoàn toàn mới, phương hướng nhóm quân nhân thế giới này chưa bao giờ chạm đến qua.
Lấy ngoại lực xáo trộn lưu chuyển vận hành khí huyết và kinh mạch.
Dùng cái này để đạt tới hiệu quả mục đích khác nhau.
Trương Vinh Phương đặt tên cho bộ hệ thống này là Mệnh Huyệt võ đạo.
Khi hắn đang dạy Đinh Lạc, chỗ cực tốt khác của Ám Quang Thị Giác lại được thể hiện ra.
Đó chính là, một khi Đinh Lạc xuất hiện động tác gì không đúng, vận lực không đúng, hắn có thể nhìn ra ngay lập tức, sau đó nhắc nhở, dẫn đạo, sửa lại.
Như thế, quả thực tiến triển của Đinh Lạc vượt xa quân nhân bình thường.
Từ ban đầu, đã không hề đi vào bất cứ phương hướng sai lầm nào.
Lúc này ánh nắng tươi sáng, Trương Vinh Phương chắp tay nhìn chằm chằm vào Đinh Lạc thi triển chiêu số Tán Hồn chỉ.
Trong gió nhẹ của khu rừng, rõ ràng mỗi một chiêu một thức của Đinh Lạc còn sót lại con đường võ công trước đó.
Nhưng lực đạo đầu ngón tay đã dần dần thành hình.
Chắc là qua hai tháng tiếp theo có thể thật sự vào đạo, quên đi một ít thói quen xấu tập võ trước kia.
"Hồi thân chỉ!"
"Phi hoa chỉ!"
"Xuyên thứ chỉ!"
Từng chiêu chỉ pháp xẹt qua không trung, đã có thể nhìn ra một chút uy lực mơ hồ.
Phốc.
Cuối cùng Đinh Lạc điểm thật mạnh vào một cây đại thụ trước người.
Vỏ cây nổ tung, đầu ngón tay hắn ta cũng sưng đỏ lên.
"Tốc độ vẫn chậm, ngươi cần tăng tốc thân pháp. Bằng không chỉ pháp có mạnh hơn nữa mà không đánh trúng người khác, thậm chí chỉ cần hơi nghiêng lệch một chút xíu, lực đạo không đúng, rồi sẽ khiến chính mình rơi vào tuyệt cảnh." Trương Vinh Phương trầm giọng dạy bảo nói.
"Vâng." Đinh Lạc gật đầu.
Trương Vinh Phương gật đầu, còn dự định nói cái gì.
Đột nhiên vẻ mặt hắn ta chợt thay đổi, ngẩng đầu nhìn lại phía bên phải.
Chỗ đó mơ hồ có tiếng động nhỏ bé chợt lóe lên.
"Mấy người ở đây, ta đi xem."
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn lấp lóe, chớp mắt lao tới hướng tiếng động.
Trong rừng cây, hắn và một bóng người phía trước, một trước một sau nhanh chóng di động.
Không bao lâu sau.
Bóng người phía trước chậm rãi giảm tốc, dừng ở bên cạnh một hốc cây, quay người nhìn về phía hắn.
Người này rõ ràng là hộ pháp Thiên Thạch môn lần trước mới giao thủ với hắn, Diêm Thân Quân!
"Tại hạ Diêm Thân Quân hộ pháp Thiên Thạch môn, ta quan sát ngươi một lúc lâu." Diêm Thân Quân nhìn Trương Vinh Phương trầm giọng nói.
"Lâu như vậy mà không thể phát hiện, bên cạnh ngươi có tồn tại cao thủ thủ hộ quá mức. Trương Ảnh đạo tử, phiền ngươi có thể gọi cao thủ Tam không trong động Thiên Cực lần trước ra hay không?"