Sau khi chờ đợi thật lâu mà chưa có bất kỳ lời đáp lại nào, Lâm Lang hội lại phái ra cao thủ lần nữa đi tới Trầm Hương cung, quyết định đòi một lời giải thích.
Lúc này sắc trời vừa sáng.
Dưới núi Trầm Hương.
Một đội năm tên cao thủ của Lâm Lang hội dáng người thấp bé cường tráng, cõng song đao trường thương, sắc mặt nghiêm túc lờ đờ đứng ở chân núi.
Dẫn đầu là một người để đầu trọc, đôi mắt nhỏ phóng tinh quang bốn phía, là người duy nhất có thịt mỡ trong mấy người.
Người này chính là người trung thành nhất dưới trướng Chu Huyết Minh chủ hội Lâm Lang hội - Triệu Tôn Nghĩa.
Lần này, hắn ta tự mình dẫn đội đến đây điều tra chất vấn chính là vì sự kiện lần trước.
"Trước đó Thiết Sa dẫn đội đến, nửa đường bị người chặn giết, chậc chậc, cách mặt biển ngắn như vậy, mà không tìm thấy người chặn giết là ai, thế thì thú vị rồi."
Bây giờ hàng của Bách Thương hội cũng bị cướp bóc, toàn bộ mục tiêu chỉ tới Trầm Hương cung.
Lúc này cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra có vấn đề.
Nhưng cho tới bây giờ Trầm Hương cung lại không ra mặt giải thích.
"Đi thôi." Hắn ta dẫn đầu đi trước, bốn người sau lưng bước nhanh đuổi theo, tùy thời cảnh giác bốn phía.
Chỉ là lúc mấy người mới đi đến bậc đá ở cửa Trầm Hương cung đã bị mấy quan quân Đại Linh ngăn cản.
"Người kia dừng bước!"
"Xông qua đi! Ngược lại hôm nay ta muốn xem xem, rốt cuộc Trầm Hương cung là đầm rồng hang hổ gì."
Tình huống đang không tra được bất cứ manh mối gì, đối chất với người của Trầm Hương cung mới là cách điều tra tốt nhất.
Triệu Tôn Nghĩa không đổi sắc mặt, vẫn duy trì tốc độ như ban đầu xông thẳng vào trong.
Bây giờ thiếu chủ Lâm Lang hội chết rồi, ngay cả hàng hóa cũng bị cướp đoạt, uy tín giảm mạnh.
Nếu không có hành động gì nữa, thì ngay cả làm ăn bên đảo Lâm Lang cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên hắn ta đến đây.
Mấy người kích động cơ thể, muốn mạnh mẽ xông tới.
Chỉ cần không giết ra mạng người, chỉ mạnh mẽ xông tới kiểu này, Lâm Lang hội có nhiều cách có thể để bọn họ thoát tội.
Chỉ là không đợi Triệu Tôn Nghĩa lấy lại tinh thần, đột nhiên một đội nhân mã bước nhanh đuổi tới từ hướng bên cạnh.
"Ai dám tự tiện xông vào Trầm Hương cung!" Một tiếng hét lớn truyền ra.
Mấy bóng người vừa dứt lời, bỗng nhiên xuất hiện như hư ảnh ở phía trước mấy người Triệu Tôn Nghĩa.
Trong đó người dẫn đầu rõ ràng là Thượng Quan Liên Nguyệt mặc áo giáp mũ giáp, cầm đao lưỡi cong trong tay, dáng người khôi ngô!
"Bản quan nhận được Đạo cung Đại Đạo Giáo Hoắc tỉnh thông báo, từ tỉnh trú quân đến đây bảo vệ."
Gương mặt Thượng Quan Liên Nguyệt được mũ giáp đỉnh nhọn màu đồng tối bao phủ, không thấy rõ nét mặt.
Nhưng dáng người người này khôi ngô hơn xa so với quân nhân người thường, chỉ đứng trên bậc thềm đã tỏa ra khắp chốn một cảm giác nghiêm nghị uy hiếp.
Con mắt Triệu Tôn Nghĩa co rụt lại, bước chân dừng lại tại nguyên chỗ.
"Thượng Quan đại nhân, chúng ta chỉ muốn tìm chủ nhân Trầm Hương cung đối chất để hiểu rõ chân tướng sự tình. Ngài ngăn cản như thế, có phải hơi không ổn không?"
Trước khi hắn ta tới, còn cho rằng Thượng Quan Liên Nguyệt chỉ là đồ rác rưởi bao cỏ.
Nhưng khi đối mặt mới cảm giác có chút không đúng.
Cảm giác áp bách trình độ này, nào có thể là cái bao cỏ, hoàn toàn chính là con mãnh hổ!
"Đối chất?" Thượng Quan Liên Nguyệt cười. "Đối với chất gì? Trước đây Lâm Lang hội mấy người chính là một đám hải tặc rác thải, trên biển có vô số kẻ thù, bị cướp thì nên nhận thua cuộc, bây giờ chạy tới tố khổ là ý gì?"
"Đại nhân, chúng ta…" Triệu Tôn Nghĩa mới mở miệng, đột nhiên hô hấp dừng lại.
Bỗng nhiên trước mặt hắn ta sáng lên một tia đao quang.
Đao quang kia như kinh lôi, tốc độ cực nhanh như một chùm ánh sáng chợt sáng lên trong rừng.
Nhanh đến mắt hắn ta hoàn toàn không thể phản ứng lại.
Thân làm Siêu Phẩm Ngoại Dược, mặc dù Triệu Tôn Nghĩa dựa vào nịnh bợ Chu Huyết Minh mà đi lên vị trí cao, nhưng thực lực võ công vẫn có.
Nhưng vào giờ phút này, thế mà hắn ta hoàn toàn không thể phản ứng lại.
Phụt!
Trong chốc lát đầu người bay lên cao cao.
"Giết cho ta! Một đám hải tặc rác rưởi cũng dám đến trêu chọc Trầm Hương cung! Quả thực không biết sống chết!" Thượng Quan Liên Nguyệt hét lớn một tiếng.
Từng đội từng đội quan binh chung quanh phối hợp với cao thủ trong quân, đồng thời ra tay.
Mấy người Triệu Tôn Nghĩa mang tới hoảng sợ mới chạy ra chưa được mấy bước, đã bị loạn tiễn bắn thủng, ghim trên mặt đất.
Không có Linh Vệ, càng không có Linh Lạc.
Trừ Linh đình Đại Linh và thế lực lớn, số lượng Linh Vệ Linh Lạc trong các thế lực còn lại cũng cực ít.
Với lại bình thường đều sử dụng làm át chủ bài áp đáy hòm.
Hoàn toàn không như Cảm Ứng môn Thiên Giáo Minh các thứ, tùy ý phái ra động thủ.