TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 259: Ngọc Lưu Sương

Miền đông.

Miền đông là cách gọi chung của phía đông Mặc châu, bao gồm bảy quận lớn, dưới nữa là hơn trăm thành trì.

Đông Kỳ Sứ Quân Bất Lạc là chủ nhân của miền đông.

Còn Đông Phong quan là cánh cửa của miền đông.

Sau khi rời khỏi Vân Tuyệt cổ địa, đầu tiên là phái Dương Nhạc và Ngự Phong Tử về Lạc thành, còn Ninh Dạ chuyển sang phía nam, bay năm ngày là tới gần Đông Phong quan.

Nhưng Ninh Dạ không tới đó ngay mà vòng qua Đông Phong quan tới Lương thành trước.

Lương thành cách Đông Phong quan tám trăm dặm, trong tu tiên giới cũng không phải xa xôi gì.

Đến Lương thành, Ninh Dạ không hề chậm trễ, trực tiếp tới mộ tổ của Tôn gia.

Đến mộ tổ của Tôn gia lại phát hiện nhiệt độ ở nơi này không có gì lạ.

Xem ra vị khách thần bí của Hạo Thiên môn đã rời khỏi.

Chuyện này khiến Ninh Dạ khá tiếc nuối.

Vốn chỉ định tiện đường xem xét, Ninh Dạ cũng không để ý.

Nhưng đang lúc y định đi khỏi lại nghe thấy một âm thanh: “Ơ? Sao ngươi lại ở đây?”

Âm thanh này khiến Ninh Dạ ngây dại.

Công Tôn Điệp?

Quay đầu nhìn lại, Công Tôn Điệp đang đứng cách đó không xa, khoanh tay nhìn bản thân.

Xem ra cô đã không còn giận chuyện Lạc thành lúc trước, đôi mắt mỹ miều dừng trên mặt Ninh Dạ, như đang thưởng thức tác phẩm đắc ý nhất của bản thân, còn như đang lấy làm lạ về sự xuất hiện của Ninh Dạ.

Ninh Dạ cười nói: “Đúng là đến đâu cũng gặp mặt. Sao cô lại ở đây?”

Công Tôn Điệp trả lời: “Ngươi nói trước đi.”

Ninh Dạ cười khổ, đã truyền âm trong lòng, thuật lại chuyện của mình cho Công Tôn Điệp.

Công Tôn Điệp bỗng đỏ mặt: “Không thể nói bằng miệng à?”

Nhưng vẫn ngoan ngoãn truyền âm trong lòng cho Ninh Dạ.

Lời nói của cô khiến Ninh Dạ giật nảy mình.

“Tôn Túc chết vì cô à?”

Công Tôn Điệp trừng mắt với hắn: “Chuyện này thì ngươi lại nói ra ngoài miệng. Nhỏ giọng một chút, người của Hạo Thiên môn còn chưa đi hết đâu.”

Hóa ra sau chuyện Lạc thành, Công Tôn Điệp buồn bực vì Ninh Dạ vạch trần bí mật nên không để ý tới y nữa.

Vừa hay Công Tôn Dạ tìm tới, hỏi cô có muốn tới miền đông làm việc không.

Nói lại thì đây là ý tưởng mà Ninh Dạ đưa ra - y bảo Công Tôn Dạ không có chuyện gì thì tới miền đông gây chuyện, tự xem xem có cơ hội gì.

Đương nhiên đây chỉ là một nước đi nhàn tản, Ninh Dạ tạm thời chưa có bố trí chặt chẽ gì.

Nhưng sau khi kế hoạch của Yên Vũ lâu thất bại, mối thù của Công Tôn Dạ đã được báo, dù sao cũng rảnh rỗi, hắn thật sự kéo Công Tôn Điệp chạy tới miền đông.

Vốn dĩ hắn muốn gọi cả Phong Trung Túc và Trịnh Ngọc Huy đến, nhưng sau chuyện Lạc thành hai người này cảm thấy mình không hoàn thành nhiệm vụ, thẳng thắn chạy tới một tòa thành khác, lại dùng tài nguyên bố trí trận pháp, định thử lại chuyện Tử Giới Dung Lô, đương nhiên lần này bọn họ không tham lam nữa, chỉ định chế tạo bảo vật thôi.

Nào ngờ đại trận còn chưa khởi động thì bảo vật đã bị người ta lấy trộm, khiến cho hai người này lo lắng như con kiến trên chảo nóng, đang đi khắp nơi tìm kẻ lấy trộm bảo vật.

Vì vậy Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp đành tự đi.

Bọn họ biết Quân Bất Lạc trấn thủ ở Đông Phong quan, không dám tới Đông Phong quan gây chuyện, bèn tới thành trì lân cận, tiện đường xem xem có kiếm được lợi lộc gì không.

Bọn họ đi loanh quanh như vậy nhưng thật sự tìm được đường đúng.

Chuyện này còn liên quan tới Triệu Hàn Thi.

Triệu Hàn Thi là một trong ba vệ binh thủ hạ của Quân Bất Lạc, địa vị ngang ngửa với Lý Trường Hồng, thực lực tương đương với Tứ Cửu Nhân Ma.

Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp tới Lương thành, vô tình phát hiện Triệu Hàn Thi xuất hiện ở đây.

Vì vậy hai người tính toán một chút, cảm thấy nếu cả hai hợp sức, ám sát người này cũng coi như diệt trừ một trợ thủ của Quân Bất Lạc, gây chút động tĩnh, cũng không uổng chuyến đi này.

Hai người này làm việc hoàn toàn khác với Ninh Dạ, chỉ nghĩ đến đâu làm đến đó, hoàn toàn không suy xét tới việc có ý nghĩa hay không, vì vậy sau khi có ý tưởng là quyết định làm.

Nhưng đa số những người trong tu giới đều có bản lĩnh thoát thân, đặc biệt là thủ hạ của Quân Bất Lạc, được hắn chỉ điểm, bản lĩnh khác thì khó nói chứ năng lực bỏ trốn là đỉnh cao, cho dù Công Tôn Dạ phối hợp với Công Tôn Điệp cũng chỉ có thể đánh thắng chứ rất khó giết chết đối phương.

Vì vậy hai người bày kế giải quyết, đầu tiên là giả mạo một người có thể tiếp cận với Triệu Hàn Thi, Công Tôn Điệp sẽ huyễn hóa tiếp cận, tìm cơ hội hạ độc rồi Công Tôn Dạ ra tay giết chết.

Kết quả khi điều tra lại phát hiện Triệu Hàn Thi bí mật tới phủ của Tôn Túc.

Vì vậy sau khi Triệu Hàn Thi rời khỏi Tôn gia, Công Tôn Điệp bèn giả mạo Tôn Túc tới gặp Triệu Hàn Thi.

Ai ngờ tới chỗ Triệu Hàn Thi lại phát hiện Triệu Hàn Thi đã bỏ đi.

Lỡ mất cơ hội này, hai người buồn bã không thôi.

Hai người lại bày kế, cảm thấy không nên lãng phí thời gian nữa, nếu Triệu Hàn Thi đã biết Tôn Túc, hơn nữa hắn hành động rất bí ẩn, không hề ồn ào, có thể lợi dụng cơ hội này lừa Tôn Túc một chút, kiếm chút lợi lộc, cũng đỡ uổng công.

Vì vậy Công Tôn Điệp làm ngược lại, giả mạo Triệu Hàn Thi quay về Tôn gia, định lừa gạt chút gì đó.

Nào ngờ Tôn Túc tương đối cảnh giác, chỉ nói mấy câu thôi đã phát hiện Công Tôn Điệp là giả mạo, vờ ứng đối rồi lén lút phát cảnh báo, may là Công Tôn Dạ ẩn náu ở bên cạnh phát hiện kịp thời, không còn cách nào khác đành phải giết Tôn Túc.

Sau khi giết Tôn Túc, hai người lục soát được một cái hộp trên người Tôn Túc. Khổ nỗi cái hộp bị thi pháp cấm chế, với trình độ của Công Tôn Dạ cũng không thể mở được, hai người biết chắc là bảo bối, bèn ôm nó bỏ chạy...

————————————————

Trên một sườn dốc nhỏ bên ngoài mộ tổ của Tôn gia.

Công Tôn Điệp đưa cái hộp cho Ninh Dạ: “Nó đây này.”

Ninh Dạ thử mở hộp nhưng phát hiện không thể mở được.

“Đừng phí sức.” Công Tôn Điệp lười biếng nói: “Công Tôn Dạ còn chẳng mở được, hắn nói cấm chế rất cao minh, ít nhất cũng phải là có tu vi Vô Cấu với tinh thông pháp thuật cấm chế mới có thể...”

Cạch!

Hộp mở ra.

Tiếng nói của Công Tôn Điệp ngưng bặt.

Cô trừng mắt nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ mỉm cười: “Cô biết mà.”

“Cấn Tự Bí...” Công Tôn Điệp nghiến răng nghiến lợi.

Cấn Tự Bí chuyên phá các phá thuật vây khốn, bao gồm cả vây khốn về mặt tu vi, cũng bao gồm các pháp thuật cấm chế niêm phong - nếu là cấm chế khác có lẽ còn không được nhưng khóa chặt chiếc hộp không cho mở, hoàn toàn không tác dụng gì đối với Ninh Dạ.

Lúc này chiếc hộp mở ra, Ninh Dạ và Công Tôn Điệp thấy trong hộp đặt ba cái bình nhỏ, bình còn chưa mở mà thân mình đã có làn sương mông lung mịt mờ, khi chạm vào có cảm giác lạnh lẽo.

Ninh Dạ chỉ chạm nhẹ vào mà ngón tay đã có màu như hóa ngọc.

Thấy vậy Ninh Dạ cũng cả kinh: “Ngọc Lưu Sương? Hóa ra là nó?”

Ngọc Lưu Sương là một loại tài nguyên cực kỳ hiếm thấy, cần một loại ngọc thạch cực kỳ hiếm có là Sương Tuyết thạch, đặt ở nơi cao nhất gần với bầu trời rồi sử dụng trận pháp, ngày ngày được gió lạnh tẩy rửa, cứ mười năm là ngưng tụ một lớp hàn sương, sử dụng bí pháp gỡ xuống, đó là Ngọc Lưu Sương.

Một bình Ngọc Lưu Sương cần ít nhất một viên Sương Tuyết thạch ngàn năm, lại tốn trăm năm mới tinh luyện thành công, là tài nguyên quan trọng phụ trợ chế tạo bảo vật, có thể tăng cường uy lực và khả năng thành công của bảo vật, cho dù chế tạo thần vật cũng có tác dụng.

Vật này có công dụng phi phàm, chỉ Mặc châu mới sản xuất, bị Hắc Bạch thần cung liệt vào danh sách vật cấm. Tuy Hạo Thiên môn và Hắc Bạch thần cung là đồng minh nhưng mỗi mười năm cũng chỉ nhận được giao dịch một phần nhỏ Ngọc Lưu Sương, mới khoảng nửa bình.

Còn trong hộp có tới ba bình Ngọc Lưu Sương, tương đương với thành quả giao dịch trong 60 năm của Hạo Thiên môn.

Không ngờ Tôn Túc lại lấy thứ này ra.

Sau khi thấy Ngọc Lưu Sương, Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra.

Xem ra Hạo Thiên môn lén lút cấu kết với Triệu Hàn Thi, vì vậy Triệu Hàn Thi bí mật bán Ngọc Lưu Sương cho đối phương. Ừm, bảo vật quý báu như vậy, rất có thể Quân Bất Lạc cũng tham dự.

Sau khi ý thức được điều này, Ninh Dạ mỉm cười vui vẻ.

Khác với Ninh Dạ, Công Tôn Điệp để ý tới bản thân Ngọc Lưu Sương hơn, bàn tay định cầm lấy cái bình.

Lại bị Ninh Dạ giơ tay gõ một cái: “Cô có biết luyện bảo không?”

“Không biết.”

“Thế thì để xuống.”

“Chẳng lẽ ngươi biết?”

“Ta không biết nhưng ta tự có cách giải quyết.” Ninh Dạ cười nói: “Huống chi, đã là giải quyết thì chắc chắn không chỉ có một loại như vậy.”