Ninh Dạ không biết Hạo Thiên môn và Triệu Hàn Thi trao đổi ra sao, nhưng y biết Tôn Tức đã chết, Ngọc Lưu Sương biến mất bí ẩn, Hạo Thiên môn vô duyên vô cớ chịu thiệt nặng, chắc chắn sẽ không giảng hòa, không khéo còn nghi ngờ bọn Triệu Hàn Thi hắc ăn hắc.
Vậy thì không thể trách Hạo Thiên môn phái người bí mật tới điều tra.
Đối với Ninh Dạ, tình hình càng phức tạp càng tốt.
Nước càng đục thì càng dễ mò cá.
Bây giờ có mảnh vỡ nguyên thần của Tử Lão làm căn cơ, Ninh Dạ không cần lo chuyện tiến bộ quá nhanh, đương nhiên có lợi ích là không bỏ qua.
Thời khắc này nghe Ninh Dạ nói vậy, Công Tôn Điệp cũng hiểu ra, hai mắt sáng rực: “Còn có đồ tốt gì à?”
Cô bé này rõ là tham tài, vừa nghe có bảo bối tốt đã động tâm.
Ninh Dạ cười nói: “Đúng, nhưng có thể nó đang trong tay Quân Bất Lạc hoặc Triệu Hàn Thi.”
Công Tôn Điệp phiền muộn: “Thế thì làm gì được nữa.”
“Cái này thì chưa chắc!” Ninh Dạ lại lắc đầu: “Nếu Hạo Thiên môn hiểu nhầm là Triệu Hàn Thi chơi trò hắc ăn hắc, thế thì Triệu Hàn Thi không thể không cho Hạo Thiên môn một câu trả lời. Cứ như vậy, chắc chắc bọn họ đã giữ yên được mấy món đồ trao đổi.”
“Có phải ngươi lại có ý đồ quái quỷ gì không?” Công Tôn Điệp hưng phấn.
“Để ta suy nghĩ thật kỹ đã.”
Ninh Dạ suy nghĩ nhiều hơn cô tưởng tượng.
Y không chỉ muốn thứ trong tay Triệu Hàn Thi mà còn muốn kéo Thanh Lâm vào việc này, như vậy có thể giúp Thanh Lâm một tay, còn phải tính xem liệu có thể lợi dụng việc này kéo Thái Âm môn và Vân Tuyệt môn vào, từ đó hoàn thiện kế hoạch ban đầu.
Đối với y mà nói, hoàn thành một chuyện thì không khó, nhưng muốn làm một chuyện mà đạt được nhiều mục đích lại chẳng dễ dàng gì.
Lúc này còn đang suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, Ninh Dạ hỏi: “Đúng ròi, Công Tôn Dạ đâu?”
“Hắn đang đi theo Không Viêm Tôn Giả.”
“Không Viêm Tôn Giả?” Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Ninh Dạ lóe lên vẻ lạnh lùng.
Không Viêm Tôn Giả là một trong tam đại tông sư luyện bảo của Hạo Thiên môn, sáng tạo ra Ngọc Chân Viêm Lưu, có thể không dùng lò luyện, chỉ dùng hỏa lực của chân nguyên mà luyện bảo bằng tay không. Bảo vật mà hắn chế tạo ra có cấm chế hoàn hảo tinh xảo, bảo vật không mạnh về uy lực nhưng có năng lực phức tạp, diệu dung vô song.
Vì vậy Không Viêm Tôn Giả được người khác lén lút gọi là chân quân chế bảo lòe loẹt nhất Trường Thanh giới.
Không Viêm Tôn Giả không thấy bực tức, ngược lại cực kỳ đắc ý.
Trong Hạo Thiên môn, người này đứng trong Thập Bát Tôn, địa vị gần với Tứ Cửu Nhân Ma, sức chiến đấu bình thường nhưng trên tay có đủ loại pháp bảo lòe loẹt, cũng có thể coi là một Thiên Thủ Lão Tổ bản thu nhỏ, đồng thời còn là đệ tử của Viêm Dung lão tổ.
Một tác dụng lớn của Ngọc Lưu Sương trong việc luyện bảo là ổn định bảo vật, có thể giúp tỷ lệ luyện bảo thành công tăng cường. Với phong cách chế tạo pháp bảo tinh tế của Không Viêm Tôn Giả, hắn càng cần Ngọc Lưu Sương.
Chẳng trách ba bình Ngọc Lưu Sương biến mất mà hắn lại đích thân tới.
Hóa ra Không Viêm Tôn Giả còn chưa đi, Ninh Dạ thở phào một hơi.
Không bỏ đi là được rồi, không đi là còn cơ hội.
Ninh Dạ bèn hỏi: “Hắn đi đâu?”
“Đông Phong quan.”
“Đông Phong quan?” Ninh Dạ kinh ngạc: “Hắn tới Đông Phong quan làm gì?”
“Hắn tới nói chuyện với Triệu Hàn Thi. Đã qua ba tháng nhưng hắn không tra được chút manh mối nào, chắc chắn lão già này đang rất nóng ruột, không thể không bức ép Triệu Hàn Thi. Ngươi biết cách làm việc của tiên môn rồi mà.” Công Tôn Điệp cười nói.
“Thế thì Công Tôn Dạ đi theo hắn làm gì?”
“Chẳng phải vì cái hộp nát này à?” Công Tôn Điệp lầm bầm: “Rõ ràng là nhận được bảo bối nhưng lại không mở ra được. Đương nhiên Công Tôn Dạ phải nghĩ cách chứ. Vì vậy hắn đi theo lão già ấy, xem có dò được phương pháp mở hộp không.”
“Hoang đường! Làm vây chẳng phải tự đưa manh mối cho người ta à?” Ninh Dạ đứng bật dậy.
Bây giờ Hạo Thiên môn đang trông cậy vào cấm chế bảo quản ba bình Ngọc Lưu Sương, Công Tôn Dạ tìm hiểu bí mật phá giải cấm chế ngay lúc này, chẳng phải tự chui đầu vào lưới à?
Đặc biệt là hắn còn to gan tới mức làm mưa làm gió ở Đông Phong quan, vạn nhất bị Quân Bất Lạc phát hiện, vậy thì ngay cả Ninh Dạ cũng không cứu được hắn.
Nghe y nói vậy, Công Tôn Điệp cũng biến sắc: “Ta sẽ báo cho hắn ngay, không nên manh động!’
Nhưng hỏa phù còn chưa truyền ra, phía chân trời đã có một luồng sáng lóe lên.
Công Tôn Điệp lập tức nắm được, chỉ thấy bên trên viết hai chữ lớn: “Chạy mau!”
Là thư của Công Tôn Dạ.
————————————
Đông Phong Quan.
Công Tôn Dạ xông lên tầng mây, bay hết tốc lực.
Nhưng hắn nhanh, người truy đuổi còn nhan hơn.
Chỉ thấy bống người ở đằng xa như cầu vồng, nhanh chóng lao tới.
Công Tôn Dạ biết không ổn, cắn răng một cái, Ngũ Dương phiên vung lên, vô số oan hồn lệ quỷ tuôn ra.
Nhưng lại thấy một ngọn lửa hừng hực cháy lên, âm quỷ đầy trời gặp phải ngọn lửa kia, tất cả đều phát ra tiếng kêu rên.
Chết tiệt, là Ngọ Chân viêm của Không Viêm lão quỷ!
Lão quỷ này tinh thông luyện bảo, năng lực chiến đấu rất bình thường, nhưng Ngọ Chân viêm của lão ta là chí dương chí cương, khắc chế Ngũ Dương phiên của hắn.
Nhưng Không Viêm lão quỷ còn chưa phải kẻ khiến hắn đau đầu nhất.
Thứ thật sư đáng sợ là hai người kia.
Chỉ thấy một người như ánh cầu vồng, mạnh mẽ như vầng mặt trời, độn quang hóa ảnh, tốc độ nhanh chóng, chính là Lý Trường Hồng, đang lao tới cạnh Công Tôn Dạ.
Một kẻ khác thân hình lơ lửng không cố định, cực kỳ quỷ dị, lúc đông lúc tây, hoàn toàn không thể dự đoán, hắn chỉ lắc mình mấy cái là trực tiếp xuất hiện phía trước Công Tôn Dạ, chính là Triệu Hàn Thi.
Sau khi cản đường Công Tôn Dạ, Triệu Hàn Thi phất tay một cái, mây gió cuồn cuộn, toàn bộ bầu trời như nhưng kết, Công Tôn Dạ bước đi cũng khó khăn, tốc độ phi hành giảm mạnh.
Lý Trường Hồng đã chộp về phía Công Tôn Dạ: “Công Tôn huynh, đã lâu không gặp, Hắc Bạch thần cung chúng ta rất nhớ mong huynh đấy!”
Công Tôn Dạ phun ra một ngụm máu, làn sương máu hóa thành huyết sà lao tới cắn Lý Trường Hồng, Lý Trường Hồng chỉ tiện tay chỉ một cái, một luồng khí kình hình con rắn đã rơi vào huyết sát, bắt đầu giao đấu.
Triệu Hàn Thi cười nói: “Đừng vội đừng vội, Công Tôn huynh có thủ đoạn gì thì lần lượt sử dụng đi, chúng ta đỡ đòn là được.”
Công Tôn Dạ tức tới mức chửi mắng: “Triệu Hàn Thi, ngươi đừng ép ta? Ngươi tưởng chỉ bằng các ngươi mà đòi bắt được ta à?”
Triệu Hàn Thi cười ha hả: “Đang muốn xem thử độn pháp của Công Tôn huynh!’
Công Tôn Dạ thầm tức giận, hạ quyết tâm, lấy một tấm phù chú ra: “Đi!”
Thân hình đã lập tức biến mất.
“Thiên Lý Độn Quang phù? Ha ha, hèn gì dám tới Đông Phong quan chúng ta gây chuyện.” Thấy Công Tôn Dạ chạy mất như vậy, Triệu Hàn Thi và Lý Trường Hồng cũng không vội, ngược lại còn cười rộ lên.
Một khắc sau đã thấy một vệt sáng từ chân trời lướt tới, chớp mắt đã đến nơi.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là một bàn tay, như hái trăng hái sao, trong lòng bàn tay đang cầm Công Tôn Dạ, đã hạ xuống Đông Phong quan.
Triệu Hàn Thi cười ha hả: “Dám dùng độn thuật ở Đông Phong quan? Đúng là nực cười! Tiếc cho một tấm Thiên Lý Độn Quang phù!”
Lý Trường Hồng bèn nói: “Không Viêm Tôn Giả, kẻ cầm đầu đã bị bắt, lần này ngươi đã tin chúng ta chưa?”
Không Viêm Tôn Giả hừ một tiếng: “Lúc nào lấy được đồ mới chắc chắn được. Ai mà biết có phải các ngươi tùy tiện đẩy một kẻ ra để thế mạng không?”
Lời nói của hắn không hề khách khí, giữa hư không vang lên tiếng hừ bất mãn: “Chú ý lời nói của ngươi, Không Viêm!”
Là tiếng của Quân Bất Lạc.
Không Viêm Tôn Giả thầm kinh hãi: “Là lão già này lỡ lời!”