TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 257: Bồi dưỡng

Thời gian vừa qua, Dương Nhạc và Ngự Phong Tử đã nôn nóng như con kiến trên chảo lửa.

Ninh Dạ một đi không trở lại.

Thường Vũ Yên cũng không còn tin tức.

Chỉ có một Vân Tuyệt môn chẳng hiểu ở đâu chui ra, mang theo khí thế của cựu thành chủ, khiến Vô Thiên thành thay hình đổi dạng.

Thế giới biến hóa quá nhanh, khiến bọn Dương Nhạc đều khó hiểu.

Đương nhiên bọn họ cũng chẳng để ý.

Vấn đề là Ninh sứ, ngươi ở đâu vậy, tốt xấu gì cũng nói với chúng ta một tiếng chứ.

Đợi hơn một tháng vẫn không thấy người, cả hai gấp tới mức muốn bốc cháy, khó khăn lắm mới liên hệ được với Điền Viễn Trung đang ‘thăng quan tiến chức thuận lợi’, cuối cùng Điền Viễn Trung nói Ninh Dạ có chuyện quan trọng, tạm thời không sao, sẽ đưa tin giúp bọn họ, lúc này họ mới yên tâm.

Nhưng lại hơn một ngày trôi qua vẫn không thấy Ninh Dạ, hai không cũng không biết nên nói gì.

Cũng may ngày tiếp theo, rốt cuộc Ninh Dạ cũng xuất hiện.

Gương mặt y mỉm cười: “Thời gian vừa qua khổ cho các ngươi rồi. Đúng rồi, thu thập được nội đan Huyền Không Cổ Xà chưa?

Chỉ một câu như vậy thôi à?

Ngươi không định giải thích thời gian này ngươi đi đâu làm gì à?

Còn không thấy ngại hỏi ta về nội đan Huyền Không Cổ Xà...

Nhưng Dương Nhạc cũng biết chuyện của thượng cấp, thuộc hạ hỏi càng ít càng tốt, đành lấy nội đan Huyền Không Cổ Xà ra: “Đây là nội đan kiếm được trong một tháng qua... không thấy bọn Thường cô nương trở về.”

Ninh Dạ xem qua, số lượng không ít, khá hài lòng.

Phải biết đây là chuyện Dương Nhạc làm khi không biết liệu y có về hay không, có thể thấy người này khá chăm chỉ làm theo lời mình.

Có những thứ này, năng lực từ máu của La Hầu có thể tăng lên năm phần trăm.

Nhận lấy nội đan, Ninh Dạ nói: “Bọn họ không về được.”

Nghe y nói thế, Dương Nhạc và Ngự Phong Tử cùng cúi đầu.

Cho dù trong lòng đã chuẩn bị từ sớm, hai người vẫn thầm thở dài.

Ngự Phong Tử nói: “Thế Chúc Bạch Thương...”

Ninh Dạ nhìn hắn: “Ngươi đã gọi hắn là Chúc Bạch Thương, còn không biết kết cục của hắn à?”

Ngự Phong Tử cười lúng túng: “Làm sao trả lời thượng cấp đây?”

“Trả lời? Trả lời cái gì?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Thường Vũ Yên tới báo thù cha, liên quan gì tới ta? Từ đầu đến cuối ta chưa từng thấy mặt cô ta.”

Dương Nhạc ngạc nhiên: “Nhưng ngài bị điều tới đây...”

Ninh Dạ giơ tay ngăn hắn lại: “Đầu tiên, người điều ta tới là Đông Kỳ Sứ, không phải thần cung. Đông Kỳ Sứ không giao nhiệm vụ bảo vệ Thường Vũ Yên cho ta, ông ấy chỉ bảo ta đến Vân Tuyệt cổ địa đi dạo, xem xét tình hình ở đây, từ đầu đến cuối đâu có bảo ta liên hệ với Thường Vũ Yên.”

Quân Bất Lạc bảo Ninh Dạ đến Vân Tuyệt cổ địa là vì Dung Thành, không phải vì Thường Vũ Yên, nhưng chuyện này không thể nói rõ ra được, vì vậy lời nói với cấp trên là bảo y đến Vân Tuyệt cổ địa, thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào đó.

Nói lại thì đúng là chuyện Thường Vũ Yên không liên quan gì tới Ninh Dạ. Nhưng Thường Vũ Yên tự cho là đúng, cảm thấy Ninh Dạ tới là giúp bản thân.

Đương nhiên, chưa chắc bên phía Tây Phong Tử đã nghĩ như vậy.

Cho nên trước khi tới Ninh Dạ đã phát hỏa phù đưa thư, bịa một câu chuyện cho Quân Bất Lạc.

Câu chuyện là thế này: Ninh Dạ cố gắng tiếp cận Dung Thành, đã kết bạn với hắn. Thường Vũ Yên truy sát Tô Hồng Nhan, nào ngờ đi nhầm vào cạm bẫy của hắn. Để hoàn thành nhiệm vụ của Quân Bất Lạc, Ninh Dạ chọn cứu Dung Thành chứ không cứu Thường Vũ Yên, còn giết chết đám người Chúc Bạch Thương đã bị thương để diệt khẩu.

Bây giờ Dung Thành đã tin tưởng y hơn nhiều, nhưng hắn vẫn không tùy tiện tiết lộ bí mật liên quan tới chuyện sống chết của bản thân. Ninh Dạ muốn kế sách được vẹn toàn nên không định ép Dung Thành nói thẳng ra bí mật của Thiên Hành Nguyên mà định đi cùng với hắn, tìm hiểu căn cơ của hắn, từ đó phân tích ra vị trí của Thiên Hành Nguyên.

Thế nhưng trong Hắc Bạch thần cung, chuyện Thường Vũ Yên còn dính tới Tây Phong Tử, cần Quân Bất Lạc hỗ trợ, tốt nhất là tìm kẻ chết thay.

Cứ như vậy, vì Thiên Hành Nguyên, chắc chắn Quân Bất Lạc sẽ giữ bí mật cho y. Hơn nữa Ninh Dạ chủ động nói mình giết Chúc Bạch Thương để diệt khẩu, tương đương với giao nhược điểm của mình cho Quân Bất Lạc, cũng có thể khiến Quân Bất Lạc càng yên tâm hơn.

Ninh Dạ cũng có thể tìm kẻ chết thay, nhưng để Quân Bất Lạc thu xếp sẽ thích hợp hơn.

Vấn đề về Tây Phong Tử thì Quân Bất Lạc sẽ giải quyết, bây giờ Ninh Dạ cần nghĩ tới hai việc - Thái Âm môn và Vân Tuyệt môn.

——————————————————

Sau khi động viên Dương Nhạc và Ngự Phong Tử, Ninh Dạ đi tới phủ thành chủ.

Bây giờ phủ thành chủ đã là phủ môn chủ.

Người ngồi trên cao là Điền Viễn Trung của Vân Tuyệt môn.

Là một môn chủ bù nhìn, Điền Viễn Trung cũng khá xuất sắc.

Cố Phong Hiên lại dùng thân phận phó môn chủ, đảm bảo địa vị thống trị của Vân Tuyệt môn ở nơi này - Mộc Khôi tông đổi nửa người giúp hắn, bây giờ hắn đã hoàn toàn rơi vào khống chế của Mộc Khôi tông.

Nhưng Ninh Dạ tới đây không phải để gặp hai người bọn họ mà gặp Thư Vô Ninh.

Thư Vô Ninh đang vẽ phù trong gian phòng của mình, thấy Ninh Dạ bèn gọi một tiếng ‘sư phụ’ rồi nhào tới, tay còn giơ cao một tấm phù chú: “Sư phụ xem này, con làm ra phù lục bát phẩm.”

Có thể vẽ được phù lục bát phẩm trong thời gian ngắn như vậy, có thể thấy Thư Vô Ninh rất nỗ lực.

Nhưng sắc mặt Ninh Dạ lại hơi trầm xuống: “Tức là thời gian vừa qua ngươi vẫn nghiên cứu cái này?”

Thấy sắc mặt Ninh Dạ không tốt, Thư Vô Ninh ngây ra một chút, lập tức ý thức được điều gì, cúi đầu nói: “Môn chủ không cho con nhúng tay vào chuyện của Vân Tuyệt môn.”

Thư Vô Ninh hiểu, Ninh Dạ coi trọng cô là muốn cô xây dựng thế lực của bản thân trong Vân Tuyệt môn, nhưng chuyện này đâu có dễ?

Điền Viễn Trung thân là môn chủ, cảnh giới Vạn Pháp, Cố Phong Hiên là đại năng Vô Cấu, hiện giờ hai người này đều thuộc về Mộc Khôi tông, bọn họ cũng biết hiện giờ Thư Vô Ninh có thể coi là đệ tử của Ninh Dạ, đương nhiên sẽ đề phòng cô, không cho cô can thiệp vào chuyện của môn phái quá nhiều.

Nhưng Ninh Dạ có chấp nhận không?

Đã nói: “Bọn họ không cho ngươi nhúng tay thì ngươi không nhúng tay à? Thế ta còn cần ngươi làm gì?”

Nghe câu này, Thư Vô Ninh run rẩy, trong lòng chỉ thấy ấm ức: “Thực lực của đệ tử không đủ, chỉ muốn mau mau chóng chóng tăng cường bản thân...”

Ninh Dạ trực tiếp nói: “Thực lực? Nắm giữ quyền lực đâu phải chỉ dựa vào thực lực? Ta mà cần một người dùng nắm đấm để tranh quyền thì cần gì tìm ngươi? Hay là ngươi đã quên trước đây ngươi giãy dụa tìm đường sống trong Thư gia như thế nào?”

Thư Vô Ninh ngạc nhiên.

Đúng vậy, lúc trước trong Thư gia mình cũng gian nan như vậy, chẳng phải vẫn vượt qua à?

Sao bây giờ mới gặp chút chuyện khó đã dừng bước?

Dù sao cũng là vì chưa tới bước ngoặt sinh tử, lại có hào quang của việc tu hành nên mới lãng quên trách nhiệm của bản thân, trong lòng cũng thấy xấu hổ.

Thấy cô như vậy, Ninh Dạ biết lời cảnh cáo của mình đã có tác dụng, lúc này mới nói: “Ta là chỗ dựa của ngươi, Điền Viễn Trung hiểu rõ chuyện này, vì vậy hắn có đề phòng ngươi cũng không có gì lạ. Nhưng nếu đã là mệnh lệnh công khai, ngươi có thể thoải mái sử dụng. Có ta làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi sợ cái gì chứ? Có gì cần tranh thì cứ tranh, cần cướp thì cứ cướp. Bây giờ Vô Thiên thành thay trời đổi đất, đang lúc cần người gây dựng lại, là thời cơ rất tốt để tranh thủ địa vị cho mình.”

Thư Vô Ninh lập tức nói: “Sư tôn nói đúng lắm, đệ tử đã hiểu, đệ tử sẽ tới gặp Điền chưởng giáo ngay.”

“Ngươi định tới đòi hắn chức vị gì?” Ninh Dạ hỏi.

Thư Vô Ninh nói: “Trước đây không lâu chưởng giáo vừa tổ chức ba đường, chia ra quản lý mọi chuyện, đệ tử định...”

Ninh Dạ đã ngăn cô lại: “Mấy cái đó không quan trọng. Ngươi tới nói với Điền Viễn Trung, cứ nói là ta bảo, từ hôm nay trở đi chuyện Cực Đạo cung ở Vân Tuyệt lĩnh sẽ do ngươi phụ trách.”

“Cực Đạo cung ở Vân Tuyệt lĩnh?” Thư Vô Ninh kinh ngạc.

Ninh Dạ gật đầu: “Có một điều ngươi nói không sai, bây giờ ngươi cần tăng cường thực lực. Bây giờ Cực Đạo cung là nơi Vân Tuyệt môn phát triển.. Nếu muốn Thái Âm môn tin tưởng Cực Đạo cung dùng nơi này chứng đạo, cũng cần Vân Tuyệt môn liên tục có nhân tài xuất hiện. Còn Cực Đạo cung tuy là nơi ngộ đạo nhưng càng nhiều người thì hiệu quả càng không tốt. Vì vậy Vân Tuyệt môn không mấy khi cho các đệ tử tới đó cảm ngộ...”

Chuyện này không phải Ninh Dạ tùy ý nói bừa mà nơi ngộ đạo trong thiên hạ vốn đều như vậy.

Cái gọi là ngộ đạo thực chất là dùng nhân tâm cảm nhận thiên tâm, ngộ đạo, hiểu rõ chân lý, kết hợp với bản thân, chuyện này cần đại đạo đáp lời.

Nhưng thiên địa có vận mệnh, không đáp lời kẻ không có cơ duyên, cho nên nhiều người thì nhiều tạp niệm đại đạo sẽ không đáp lại, vì vậy nơi ngộ đạo càng cao cấp càng phải hạn chế nhân số.

Nơi ngộ đạo Vạn Cố liễu chính là như vậy.

Thư Vô Ninh lập tức hiểu: “Nếu con khống chế nơi đó, ai được vào ai không được vào, ai thăng cấp ai không thăng cấp, tất cả đều do con giải quyết.”

“Không sai.”

“Nếu hắn không đồng ý thì sao?”

“Hắn sẽ đồng ý, vì phái người khác đi thì ở đó chẳng có lợi ích gì cả.”

Triệu Long Quang phụ trách Cấn Tự Bí, cũng khống chế tài nguyên trong Cực Đạo cung, hắn không phối hợp thì ai mà thăng cấp cho được?

Sau khi hiểu chuyện này, Thư Vô Ninh vui mừng.

Ninh Dạ đã nói: “Điền Viễn Trung khống chế Vân Tuyệt môn bây giờ, còn ngươi... khống chế môn phái tương lai, đã hiểu chưa?”

‘Đúng, nhất định không phụ mệnh lệnh của sư tôn!” Thư Vô Ninh vui vẻ nói.

Đã có chuyện xấu này, chắc chắn môn hạ đệ tử của Vân Tuyệt môn phải nghe lệnh cô.

Sau đó Ninh Dạ ném cho cô một túi linh thạch: “Cố gắng tu hành, đừng phụ kỳ vọng của ta.”