Ninh Dạ nói mình muốn đạt tới cảnh giới Vạn Pháp trong vòng mười năm, nhưng y lại không định bế quan mười năm liên tục.
Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho y một chuyện - không xông pha thì không kiếm được tiền của phi nghĩa.
Tiền của phi nghĩa này có thể là tài nguyên, tiên pháp, cũng có thể là pháp tắc đại đạo.
Nói chung xông pha là để thu hoạch, bế quan là tiêu hóa thu hoạch.
Bây giờ đã có thu hoạch, vì vậy thời gian tiếp theo Ninh Dạ định ở lại trong Cực Đạo cung, tĩnh tâm tiêu hóa và cảm ngộ thu hoạch của bản thân.
Hành trình tới Vân Tuyệt lĩnh lần này ngoài hai thu hoạch bất ngờ là quang độn thoắt ẩn thoắt hiện và mảnh vỡ nguyên thần, chủ yếu còn hai phần thu hoạch khác.
Một phần đương nhiên là mảnh vỡ Luyện Yêu tháp và Cực Đạo cung.
Cực Đạo cung thì cũng thôi, một phế tích rách nát, cho dù có cấm chế lưu lại cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp lại cho Ninh Dạ Hoán Thiên thuật bản thiếu.
Tương tự như tác dụng của Luyện Yêu tháp, bản thiếu này giảng giải làm sao cường hóa công kích và độc tính, nhưng chỉ giới hạn trên yêu thú.
Có điều Ninh Dạ phát hiện, không ngờ mình lại dùng được.
Vì trong cơ thể y đang có máu của La Hầu!
Trước đây y từng hấp thu máu của Lý Trường Hồng, cho nên trong cơ thể có dị huyết, tới giờ vẫn chưa giải quyết được.
Nhưng bây giờ có Hoán Thiên thuật bản thiếu, lại phát hiện gặp họa lại hóa ra phúc, vì thế y có thể sử dụng độc Kinh Cực.
Nhưng yêu huyết trong cơ thể y có hạn, độc tính của độc Kinh Cức bị suy yếu rất nhiều.
Nhưng không sao.
Ngưng Quang Thành Nhận kết hợp với máu của La Hầu có thể đưa lưỡi đao vào trong cơ thể đối thủ, nếu độc Kinh Cức bộc phát trong cơ thể đối thủ - Ha ha, độc Kinh Cực, chỗ nào có độc thì róc chỗ đó.
Lại dung nhập thêm Hỗn Nguyên tán, làm linh lực hỗn loạn, càng khó đối phó.
Dựa vào chiêu này, Ninh Dạ có thể vô địch bên dưới cảnh giới Vạn Pháp.
Dù sao cảnh giới Hoa Luân còn chưa thể bỏ qua cơ thể.
Nhưng so với loại còn lại, những thu hoạch trên vẫn rất bình thường.
Đó là Âm Dương pháp châu và Thiên Cơ điện.
Mượn chuyện luyện chế Vạn Tượng Huyền Cơ trận, Ninh Dạ luyện lại hai món bảo bối, tác dụng của Thiên Cơ điện là dung hòa trận pháp nơi đây, khiến cho trận pháp của Cực Đạo cung cũng có thể tái hiện trong điện, Âm Dương pháp châu lại là dung hòa luyện chế bản thân, khí năng lực của nó được tăng cường.
Ngày thường sử dụng Âm Dương pháp châu, tới thời điểm mấu chốt thì phóng thích cả Thiên Cơ điện và Âm Dương pháp châu.
Đương nhiên không có những bảo vật của Mộc Khôi tông, lại thêm thực lực của bản thân Ninh Dạ chỉ có hạn, Vạn Tượng Huyền Cơ trận trong Thiên Cơ điện kém hơn một chút, nhưng sau này năng lực của Thiên Cơ điện không ngừng hoàn thiện, tương lai chắc chắn sẽ vượt qua Cực Đạo cung.
Nếu nói Ngưng Quang Thành Nhận, máu của La Hầu, độc Kinh Cực, Hỗn Nguyên tán khiến cho Ninh Dạ vô địch trong cùng cấp, như vậy dùng Âm Dương pháp châu làm căn cơ thi triển ảo thuật đã giúp Ninh Dạ có khả năng khiêu chiến vượt cấp, còn tỷ lệ thành công được bao nhiêu thì quyết định bởi đối thủ và bản thân Ninh Dạ.
Vậy là những ngày tháng kế tiếp, Ninh Dạ tập trung vào tu hành.
Ngoài nghiên cứu tiên pháp, thời gian còn lại Ninh Dạ chỉ sử dụng linh dược không ngừng tăng cường bản thân, không ngại căn cơ, tu vi của y ngang nhiên tiến bộ mãnh liệt, chỉ mới một tháng đã đạt tới tầng luân cảnh thứ ba.
——————————————
Hôm nay, Ninh Dạ đang tu hành.
Chợt nghe bên ngoài có tiếng người, chưa mở cửa đã thấy một luồng gió xoáy lao xông tới, lao thẳng vào trong lòng y.
Ninh Dạ ngạc nhiên, thấy rõ người tới, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sư tỷ!”
Người tới chính là Tân Tiểu Diệp.
Phía sau còn một người đi theo, chính là Triệu Long Quang.
Tân Tiểu Diệp ôm Ninh Dạ, lệ rơi đầy mặt.
Rồi đột nhiên biến sắc, giơ tay tát cho Ninh Dạ một cái.
Ninh Dạ không hiểu vì sao lại bị cô đánh: “Sư tỷ, sao tỷ...”
Tân Tiểu Diệp đã khóc không thành tiếng: “Tên khốn kiếp nhà ngươi, thế mà.... thế mà biến mình thành đẹp như vậy, nhưng tỷ vẫn xấu xí.”
Ặc...
Hóa ra là vì thế.
Ninh Dạ cầm tay Tân Tiểu Diệp: “Đệ chỉ...”
“Tỷ biết, đại sư huynh đã nói với tỷ, nhưng tỷ vẫn không cam tâm! Trước đây thề sống thề chết cho dù thế nào cũng không được khôi phục dung mạo. Đệ thì hay rồi, trực tiếp đổi bộ mặt khác đẹp hơn. Tỷ mặc kệ, đệ cũng phải đổi lại mặt cho tỷ!”
“Đệ đổi! Đệ đổi! Để lúc về đệ tìm Công Tôn Điệp trùng tu nhan sắc cho tỷ được chưa?” Ninh Dạ cười khổ nói.
Khó khăn lắm mới động viên được Tân Tiểu Diệp, lúc này Ninh Dạ mới có cơ hội nói tới chuyện chính: “Người của Thái Âm môn tới đàm phán à?”
Tân Tiểu Diệp gật đầu: “Bọn họ đang ở Vô Thiên thành, à không phải, bây giờ tên là Vân Tuyệt thành rồi, đang thương lượng chuyện hợp tác với Điền Viễn Trung.”
Kế hoạch đã triển khai, đương nhiên Thái Âm môn sẽ không đợi lâu, chỉ nôn nóng muốn bước vào vùng đất chứng đạo này.
Nhưng Ninh Dạ không cho bọn họ tiến vào dễ dàng, chắc chắn việc đàm phán sẽ kéo dài, cuối cùng lấy chuyện Đông Phong quan làm tiền vốn.
Sau đó Thái Âm môn sẽ chuyển sang bàn bạc với Hắc Bạch thần cung.
Nhưng đàm phán cụ thể ra sao thì Ninh Dạ không cần bận tâm, tự có đám người Điền Viễn Trung, Vân Kình Phi ứng phó.
Lúc này Triệu Long Quang cũng đi tới nói: “Bây giờ vấn đề là bên phía Thái Âm môn yêu cầu phái người tới cảm thụ pháp tắc đại đạo trước, kiểm tra hiệu quả nơi này.”
Chính vì vậy Tân Tiểu Diệp mới tới.
Thái Âm môn kiên quyết yêu cầu phái người tới tiếp tục cảm ngộ, vì vậy Điền Viễn Trung chỉ định Tân Tiểu Diệp, rốt cuộc cũng cho cô cơ hội được gặp Ninh Dạ.
Ninh Dạ không lấy làm lạ, cười nói: “Đại đạo đâu phải nói ngộ là ngộ. Ban đầu có nhiều người lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo như vậy là do cấm chế mở ra, pháp tắc đại đạo hiển hóa. Bây giờ đâu có may mắn như lúc trước.”
Bố cục trước đây của Ninh Dạ cố ý nhấn mạnh thời điểm đó dễ dàng ngộ đạo, là vì pháp tắc đại đạo mới hiển hóa, làm cơ sở cho chuyện sau này khó lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo.
“Vấn đề là nếu sau này người tới đó vẫn không đột phá, e là không có sức thuyết phục.” Tân Tiểu Diệp nói.
“Không ngộ ra pháp tắc đại đạo không nghĩa là không có hướng đột phá khác. Có Cấn Tự Bí, giúp mấy người xung kích cảnh giới cũng được.” Ninh Dạ cười nói.
Chỉ cần người của Thái Âm môn đột phá ở đây tức là công lao của nơi này, đột phá theo hướng nào lại là chuyện khác.
Ninh Dạ đã nghĩ ra một hệ thống bịa đặt, đại loại là ở đây pháp tắc đại đạo chủ yếu là trói buộc, vì vậy dễ hình thành các loại hiện tượng như ảo thuật, thăng cấp. Ảo thuật của Liệt Trọng Lâu thể hiện thần uy cũng vì lý do này. Sau đó các đệ tử đột phá cảnh giới cũng vì lý do này.
Còn các đại năng không đột phá vì không nhận được cơ duyên, quan trọng là... lúc đầu sẽ không để đại năng đi vào.
Chuyện này thì không cần Ninh Dạ làm, Triệu Long Quang có thể làm được, Ninh Dạ đã truyền Cấn Tự Bí cho hắn. Đây cũng là lý do giúp Triệu Long Quang danh chính ngôn thuận ở lại Vân Tuyệt cổ địa. Nhưng không có Tuyền Cơ xích, Cấn Tự Bí của Triệu Long Quang không thể phát huy tác dụng dễ dàng như Ninh Dạ, mỗi ngày chỉ có thể tăng cường cho một người, hơn nữa chỉ có thể là Tàng Tượng thăng cấp lên Hoa Luân, không thể thăng cấp lên Vạn Pháp.
Bây giờ Ninh Dạ cũng không làm được, nhưng vì tu vi của bản thân y không đủ.
Cuối cùng là Tân Tiểu Diệp.
Người khác thì không thể đột phá thật, Tân Tiểu Diệp lại có thể từ từ tiến bộ.
Âm mưu chứng đạo này, với Thái Âm môn thì là âm mưu, với Tân Tiểu Diệp lại là sự thật, vừa quang minh chính đại tăng cường cho cô, vừa có thể chứng minh hiệu quả của âm mưu. Còn người khác tiến bộ không rõ ràng như vậy thì là cơ duyên của ngươi chưa tới. Hơn nữa, giao dịch còn chưa hoàn thành, bây giờ mới là thời gian thử nghiệm, không cho phép nhiều người hơn tiến vào, trong thời gian ngắn không cần lo chuyện này.
Vì vậy Ninh Dạ lại mặt dày tới xin thực lực một mảnh vỡ nguyên thần, có thứ này thì Tân Tiểu Diệp cũng có thể tiến bộ nhanh chóng.
Thật ra y còn muốn đòi một phần cho Trì Vãn Ngưng, nhưng xét thấy chuyện này không lôi đâu ra cớ, đành bỏ qua.
Sư tỷ sư đệ cách xa nhiều năm, rốt cuộc cũng gặp mặt, có rất nhiều chuyện muốn nói.
Ba người ngồi cùng một chỗ, cứ nói chuyện câu được câu không, lúc thì nói chuyện chính, lúc ôn lại chuyện xưa, một lúc nữa lại tán gẫu chuyện mỗi người trải qua trong sư môn.
Cho dù đã biết những chuyện Ninh Dạ từng làm, nhưng lúc này nghe đương sự tự kể lại, cảm thụ khác hẳn, ai cũng thổn thức không thôi.
Vừa vui mừng cho Ninh Dạ, lại vừa lo lắng cho y.
Mãi tới lúc Tân Tiểu Diệp nghe chuyện giữa Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng, sắc mặt biến đổi, một lúc lâu vẫn không nói gì.
Triệu Long Quang thấy vậy, thầm thở dài.
Hắn biết Tân Tiểu Diệp thích Ninh Dạ, nhưng trái tim của Ninh Dạ không trên người cô, lại thêm Tân Tiểu Diệp bị hủy dung, tự ti mặc cảm, cuối cùng chỉ có thể âm thầm thương nhớ.
Nhưng sư muội ơi sư muội, tuy muội một lòng vấn vương về Ninh Dạ, nhưng có biết cũng có người thương nhớ muội chăng?
Bất luận muội biến thành ra sao, ta vẫn một lòng với muội...
Gặp nhau chỉ hận đã muộn, không thể nói hết những tâm sự ly biệt, không thể kể hết nỗi khổ của đồng môn, thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã từ ban ngày chuyển sang đêm tối.
Ba sư huynh muội vẫn nói trò chuyện, như muốn giải tỏa hết những lời tích tụ trong thời gian trước đây.
Mãi tới khi Lâm Gù vào phòng.
Lão ta cung kính thi lễ với Ninh Dạ: “Thượng tiên.”
“Có chuyện gì?” Ninh Dạ hỏi.
“Điền chưởng môn nhờ ta thông báo, mấy ngày nay có hai người vẫn luôn hỏi thăm tin tức của thượng tiên.”
“Ai?”
“Dương Nhạc và Ngự Phong Tử.”
Ninh Dạ ngẩn người, đột nhiên vỗ đầu một cái: “Sao lại quên mất hai người bọn họ.”