Sau khi trải qua cơn sóng triều kinh khủng đó, dị tượng trên không trung dần dần ổn định lại.
Tuyệt Diệt thiên sát tiêu tan, một người xuất hiện trên không trung.
Chính là Tử Lão.
Nhưng lúc này dáng vẻ của hắn không phải là mây mù che phủ như xưa, mà để lộ tướng mạo thật.
Người đứng đó là một thiếu niên xanh lét, sắc mặt trắng bệch, nhưng dung mạo vẫn khá tuấn tú.
Không ngờ diện mạo thật của hắn lại như vậy.
Thấy Tử Lão trở về, Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh cùng kêu lên: “Thế nào rồi?”
Tử Lão gật đầu: “Xong rồi.”
Nguyên Mục Dã, Hà Giang Minh vui mừng: “Chúc mừng sư đệ, chúc mừng sư đệ! Thần công đại thành, có hy vọng vào Niết Bàn rồi!”
Ninh Dạ cười nói: “Chúc mừng Tử Lão thượng tiên luyện hóa đóa Ngũ Sát vân thứ hai, ngày tập hợp đủ ngũ sát sẽ không còn xa.”
Tử Lão hơi ngạc nhiên nhìn Ninh Dạ, không ngờ Ninh Dạ lại biết tâm tư của mình.
Thật ra nếu hắn muốn xung kích Niết Bàn, có thể làm từ sớm.
Hắn tu luyện công pháp có thể tạm cường tăng cường cảnh giới, bản thân phải có căn cơ xung kích cảnh giới mới có thể phát huy được tác dụng.
Không muốn xung kích là vì phải tập hợp đủ ngũ sát.
Dùng linh lực ngũ sát xung kích Niết Bàn, không những độ khó giảm bớt, dễ dàng thành công, quan trọng là ngũ thần ngũ sát ngưng tụ thành một thể mới có thể thật sự phát huy uy lực. Nếu lại chế tạo năm con rối bản mệnh, hình thành Ngũ Thần Ngũ Sát Ngũ Khôi thần trận, chiến lực sẽ tăng cường rất nhiều.
Tử Lão có chí hướng cao xa, đương nhiên không tùy tiện ham muốn cảnh giới.
Lúc này hắn bèn nói: “Lần này nhờ có ngươi. Ngươi đã giúp ta một đại ân. Bây giờ có đóa Ngũ Sát vân thứ hai, cho dù không có bảo vật chống cự giúp, ta cũng có thể dựa vào linh lực của bản thân bước qua cửa ải tiếp theo.”
Luyện hóa đóa Ngũ Sát vân đầu tiên là khó khăn nhất, vì vậy Tử Lão tiêu tốn một món thần vật mà mình trải bao khổ sở mới chiếm được.
Luyện hóa đóa Ngũ Sát vân thứ hai, Tử Lão không cần thần vật nữa, chỉ cần một số tài nguyên quý giá phụ trợ.
Nếu luyện hóa đóa thứ ba, chỉ thu thập một số tài nguyên là được. Đến đóa thứ tư thứ năm thì không có tài nguyên cũng không thành vấn đề.
Còn ba đóa sau, theo tính toán của Tử Lão thì chỉ ba mươi năm là có thể hoàn thành.
Đến lúc đó sẽ là thời điểm xung kích cảnh giới Niết Bàn.
Lúc này tâm trạng của Tử Lão rất tốt, nói: “Ngươi giúp ta luyện hóa Ngũ Sát vân, không trong ước định giữa chúng ta. Lần này coi như ta nợ ngươi một ân tình. Con người ta xưa nay không thích nợ ai, lại thêm ngươi cũng thành tâm giúp Mộc Khôi tông chúng ta, nếu thế, cho ngươi chút lợi ích.”
Nói xong, móc tay vào tâm trí của bản thân, lấy ra một thứ năm màu mông lung như mây khói, ném về phía Ninh Dạ, Ninh Dạ chỉ cảm thấy tâm thần run rẩy, thân thể như tiến vào ảo cảnh thiên địa, trước mắt xuất hiện vô số cảnh tượng chém giết.
“Đây là...” Ninh Dạ kêu lên kinh ngạc..
“Một mảnh vỡ nguyên thần của ta, bên trong chứa cảm ngộ tu hành. Bây giờ ngươi có khá nhiều linh dược, nhưng đề phòng căn cơ bất ổn nên không dám dùng linh tinh. Có những cảm ngộ này rồi, ngươi có thể tùy ý sử dụng.” Tử Lão trả lời.
Hóa ra là mảnh vỡ nguyên thần, Ninh Dạ cũng vừa mừng vừa sợ.
Trong mảnh vỡ nguyên thần ẩn chứa cảm ngộ của đại năng, có lúc thậm chí còn bao gồm cả tâm pháp quý giá, nếu chiếm được, đúng là có thể nhận thêm nhiều kinh nghiệm tu hành, tránh được đường vòng, cho dù sử dụng linh dược tăng cường tu vi cũng không sợ căn cơ bất ổn.
Nhưng nguyên thần là sinh mạng của tu sĩ, cho dù là đại năng cũng không thể tùy tiện ban tặng. Thực Tâm công của Phong Đông Lâm đáng sợ là vì nó phá hoại căn cơ nguyên thần.
Chỉ có người tu luyện Doãn Thiên Chiếu như Tử Lão mới có thể tùy tiện đưa ra mảnh vỡ nguyên thần.
Ninh Dạ vội hô: “Đa tạ Tử Lão thượng tiên!”
“Chẳng qua là một giao dịch mà thôi.” Tử Lão vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thân hình thiếu niên xanh lét lại biến mất, hóa thành mây mù: “Ta luyện hóa Ngũ Sát vân, bị thương quá nặng, phải về tĩnh dưỡng, các ngươi làm gì thì tùy.”
Nói xong định đi khỏi.
Ninh Dạ kêu lên: “Tử Lão thượng tiên, hãy chỡ một chút.”
“Còn chuyện gì nữa?”
“E là Ninh Dạ còn phải xin ngài hai mảnh vỡ nguyên thần.” Ninh Dạ nói.
“Ngươi nói cái gì?” Thân hình Tử Lão đột nhiên xuất hiện, ánh mắt lập tức chuyển lạnh: “Đừng tham lam, ta...”
Ninh Dạ: “Thượng tiên đừng hiểu lầm, cái này không phải ta muốn mà là vì kế hoạch tiếp theo.”
————————————————————
Thiên điện của Cực Đạo cung.
Nơi này đã được thu dọn sạch sẽ, vài căn phòng đã trở thành trụ sở tạm thời.
Dung Thành đang ở đây.
Đám người bên Hắc Bạch thần cung đều đã chết, Dung Thành là người duy nhất còn sống.
Đương nhiên là nhờ Ninh Dạ.
Chính vì vậy, Dung Thành tận mắt chứng kiến nơi này đột nhiên sinh ra ảo cảnh, huyễn hóa muôn phương, đã hiểu rất rõ đây là một âm mưu - cho dù hắn không thấy người của Mộc Khôi tông nhưng vẫn cảm nhận được đây là một âm mưu khổng lồ.
Vấn đề là, bản thân đã đặt mình trong đó, khó lòng thoát khỏi.
Chuyện này khiến hắn rất phiền não, không biết Ninh Dạ sẽ làm gì với mình.
Nhưng hắn muốn gặp Ninh Dạ mà lại bị cự tuyệt.
Bây giờ hắn không khác gì bị giam lỏng.
Sau khi đợi hai ngày, rốt cuộc Dung Thành cũng gặp được Ninh Dạ.
Ninh Dạ vừa mở miệng, câu đầu tiên đã là: “Nói thử xem ngươi đoán được gì nào?”
Dung Thành tức giận nói: “Người làm cho Cố Phong Hiên đầu hàng không phải Điền Viễn Trung mà là Mộc Khôi tông phải không? Tuy bọn họ không hề xuất hiện nhưng chỉ cần nghĩ lại những việc đã xảy ra, nếu ta không đoán ra không phải là ngu ngốc quá à?”
Ninh Dạ vỗ tay cười ha hả: “Biết ngay là không giấu được ngươi mà. Ài, thế mới nói, bây giờ ta rất khó khăn. Trước đây là ta biết bí mật của ngươi, có thể túm tóc ngươi, nhưng bây giờ để giữ mạng cho ngươi, ta đành phải cho ngươi biết bí mật của ta. Phải làm thế nào mới ổn đây?”
Dung Thành trừng mắt nhìn hắn: “Nếu ngươi muốn giết ta diệt khẩu thì đã giết từ lâu rồi. Có gì thì cứ nói thẳng đi.”
Ninh Dạ gật đầu: “Vậy ta không lừa ngươi nữa, ta là Bạch Vũ.”
Dung Thành trợn mắt: “Đã đoán ra, còn gì nữa không?”
“Mộc Khôi tông muốn Đông Phong quan.”
Dung Thành ngạc nhiên.
Hắn nhìn Ninh Dạ, nghĩ lại chuyện lúc trước, cuối cùng đã hiểu: “Hóa ra các ngươi bố trí cái bẫy lớn như vậy là vì Đông Phong quan?”
Ninh Dạ gật đầu.
“Đùa gì vậy?” Dung Thành đứng bật dậy: “Các ngươi định dùng thánh địa đạo giả này để dụ dỗ Thái Âm môn giao dịch với Hắc Bạch thần cung, đổi lấy Đông Phong quan? Tuyệt đối không thể, chắc chắn Hắc Bạch thần cung sẽ không đáp ứng.”
“Chỉ thuê thôi, trăm năm sau sẽ trả lại.”
“Thuê à? Như vậy thì được. Không, vẫn không được. Còn Quân Bất Lạc, hắn tuyệt đối không đồng ý đâu.”
Quân Bất Lạc thân là Đông Kỳ Sứ, có quyền lực tương đối trong Hắc Bạch thần cung, Đông Phong quan là khu vực mà hắn khống chế, muốn hắn cho người khác thuê lãnh địa của mình, thế Đông Kỳ Sứ đi đâu sống?
Muốn hắn đồng ý cũng được thôi, ít nhất hai thần vật cỡ Ngọc Hoàng Cốt, một món thì chưa chắc hắn đã chịu.
“Đây là nguyên nhân vì sao ta cần ngươi sống sót.”
“Muốn dùng bí mật của ta ép Quân Bất Lạc gật đầu?” Dung Thành cười lạnh: “Không thể nào. Trừ phi ngươi thật sự lấy được Thiên Hành Nguyên từ người ta. Nhưng ta nói thật cho ngươi biết, nếu ta không chịu, cho dù ngươi giết ta cũng chẳng lấy được. Mà chỉ cần không lấy được Thiên Hành Nguyên thì bí mật này sẽ chẳng có ý nghĩa gì!”
“Ta biết, ta có nói dùng ngươi trao đổi đâu.” Ninh Dạ trả lời.
“Vậy ngươi có ý gì?”
“Thật ra có một số chuyện có thể xử lý rất đơn giản. Muốn Quân Bất Lạc gật đầu thì quá khó khăn, đúng như ngươi nói đấy, cho dù dùng ngươi làm tiền vốn cũng chưa chắc đã thành công. Vì vậy ta dùng cách đơn giản hơn.”
Y ghé sát vào Dung Thành: “Giết chết Quân Bất Lạc!”