Trên chín tầng trời, Ngũ Sát vân triều lao nhao dậy sóng, không ngừng ngưng tụ từng cơn sóng triều kinh khủng.
Đủ loại sát vân ngưng kết hóa thành các loại năng lượng rực rỡ huyền ảo.
Ngũ Sắc vân được phân chia theo ngũ hành, tương sinh tương khắc, vì vậy sát vân khác nhau sẽ sinh ra tính chất bất đồng, ví dụ như thủy thổ kết hợp sẽ hình thành Hắc Thủy sát, Thủy Kim kết hợp lại thành Lưu Kim sát, nếu là mộc thủy hỏa kết hợp sẽ trở thành Dung Tương liệt sát chẳng khác nào thiên hỏa thiêu đốt mặt đất.
Nếu ngũ sát đồng sinh sẽ là Tuyệt Diệt thiên sát, thậm chí đại năng cảnh giới Niết Bàn cũng khó lòng chống đỡ. Nhưng trong cơn đại triều sát vân kinh khủng đó, Tử Lão vẫn ngồi rất bình thản, mặc cho gió táp mưa sa vẫn thản nhiên bất động.
Bên dưới Tử Lão khoảng vạn trượng, đám người Ninh Dạ, Nguyên Mục Dã, Hà Giang Minh và Triệu Long Quang đang ngước nhìn.
Ninh Dạ thật sự không nhịn nổi cảm giác kinh ngạc trong lòng: “Ngũ Sát tuyệt vân này là cơn sóng triều có thể hủy diệt cả cảnh giới Niết Bàn, vì sao Tử Lão mới Vô Cấu đỉnh phong mà lại bình an vô sự?”
Nguyên Mục Dã vốn không muốn trả lời nhưng dù sao cũng ở với Ninh Dạ đã lâu, giao tình cũng khá, cuối cùng vẫn nói: “Đây là bí mật lớn của Tử Lão. Ta chỉ có thể nói cho ngươi là hắn tu luyện một loại thần thông đặc biệt, tuy rất nguy hiểm nhưng khó mà chết ở ngoài lực.”
Ninh Dạ ngẩn ra, bật thốt lên: “Không phải Diệt Thần chú đấy chứ?”
Nguyên Mục Dã ngớ người, không ngờ mình chỉ nói có vậy mà Ninh Dạ đã nhận ra, bèn quay sang nhìn hắn: “Thằng nhãi nhà ngươi còn biết cả cái này à?”
Ninh Dạ tức giận nói: “Lắm lời, sao ta lại không biết? Nó vốn do Thiên Cơ môn sáng tạo ra mà.”
Lần này tới phiên Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh trợn tròn hai mắt.
Vì bọn họ thật sự không biết chuyện này.
Diệt Thần chú là một loại tiên pháp cực kỳ nguy hiểm, tu luyện chú pháp này có thể nói là tình thế cửu tử nhất sinh, hơn nữa cửu tử này không phải tỷ lệ tử vong chín phần mười mà là tỷ lệ cơ bản, còn có thể căn cứ theo tình huống mà không ngừng tăng thêm.
Một trăm người tu luyện chú pháp này, có một người sống sót đã là may mắn lắm rồi.
Bởi vì điểm quan trọng nhất của chú pháp này là phải tự hủy nguyên thần, phân chia nguyên thần thành vô số phân thần.
Tự hủy nguyên thần là cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận là thân tử đạo tiêu.
Nhưng một khi thành công, tu vi tiến bộ gấp bội.
Nếu có thể chia thành hai, hiệu suất tu luyện sẽ gấp đôi.
Nếu chia ra làm mười, tức là hiệu suất tu luyện gấp mười.
Nhưng phân thần càng nhiều thì càng nguy hiểm, chia ra làm hai đã có tỷ lệ tử vong chín phần mười, nếu chia thêm thì tỷ lệ tử vong càng cao.
Hơn nữa chú pháp này không chỉ tăng cường hiệu suất, quan trọng nhất là có tính chất bất tử nhất định.
Sau khi tu vi đạt tới cấp bậc Vô Cấu, có thể gửi gắm cơ thể ở mức độ nhất định, chỉ cần nguyên thần không bị tổn hại là có cơ hội tái sinh. Chính vì vậy tiên pháp bình thường rất khó làm thương tổn tới bọn họ, cũng tức là tiên pháp thần thông thật sự kinh khủng thường là công kích nhắm vào nguyên thần.
Diệt Thần chú tự chia nguyên thần, tương đương với có nhiều mạng, cho dù bị hủy một nguyên thần cũng không chết, chỉ cần giữ lại được một nguyên thần là có thể khôi phục.
Vì vậy ở mức độ nhất định có thể coi là thân thể bất tử.
Năm xưa Thiên Cơ môn sáng tạo ra tiên pháp này là để tăng cường tốc độ tiến bộ, có Cấn Tự Bí, việc xung kích cảnh giới không thành vấn đề, như vậy tăng cường tốc độ tu hành là mấu chốt nhất, nếu cứ dựa vào tài nguyên thì nhiều thầy chùa mà cháo lại ít, phân thần cùng nhau thì uy lực, thân thể bất diệt bất tử, hiển nhiên đây là lựa chọn tốt hơn.
Đáng tiếc, tuy tiên pháp này đã thành công nhưng lại quá mức nguy hiểm, không những có nguy cơ tử vong khi phân thần, việc tu hành xưa nay luôn có nguy hiểm. Đây là điển hình của chuyện không bị người khác giết chết mà bị chính tiên pháp của mình giết chết.
Thiên Cơ môn từng có ba đại năng luyện thành Diệt Thần chú nhưng không ai chết trong tay kẻ địch mà tự bản thân luyện chết. Vì vậy sau đó tiên pháp này dần dần bị vứt bỏ.
Không ngờ cả vạn năm sau nó lại lưu lạc tới tay Mộc Khôi tông, hơn nữa Tử Lão còn luyện thành.
Chẳng trách người này chỉ tốn có hai trăm năm đã lên tới Vô Cấu đỉnh phong.
Nghĩ tới tốc độ này, Ninh Dạ lại thầm kinh hãi: “Hắn phân hóa bao nhiêu nguyên thần?”
“Ngươi đoán xem?” Nguyên Mục Dã hỏi ngược lại.
Nghe hắn nói như vậy, lại nghĩ tới tốc độ tu luyện của Tử Lão, trong lòng Ninh Dạ đã thầm tính toán: “Không phải chín cái đấy chứ?”
Chín là số lớn nhất, cũng là số lượng tối đa mà Diệt Thần chú có thể phân hóa.
Hà Giang Minh cười nói: “Cái này thì không, bản thân hắn đã là thiên tài tuyệt đỉnh, hai trăm năm đạt tới cảnh giới Vô Cấu đỉnh phong, tăng tốc độ thêm năm lần là đủ rồi.”
Mẹ nó!
Năm cái nguyên thần.
Trâu bò!
Như vậy đã rất kinh khủng, nói cách khác nếu muốn giết Tử Lão, phải diệt hắn tới năm lần mới được.
Chẳng trách người này có thể sống sót ở nơi Ngũ Sát tụ hội.
Chẳng trách hắn muốn thu thập Ngũ Sát vân.
Dùng ngũ thần hàng ngũ sát, nếu thành công thì thực lực của hắn sẽ kinh khủng tới mức đáng sợ.
“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Tuyệt Diệt Thiên Sát có thể tiêu diệt cả Niết Bàn, chỉ một lần thôi là diệt cả năm nguyên thần của hắn.” Ninh Dạ nói.
“Vì vậy còn cần một số thủ đoạn khác. Năm xưa Tử Lão luyện hóa đóa Ngũ Sát vân đầu tiên, đã chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí vì thế còn hao tổn một món bảo vật mà hắn phải hao biết bao tâm cơ mới vơ vét được. Chính vì vậy, Tử Lão không còn cơ hội luyện hóa đóa thứ hai, lần này có ngươi nên mới có cơ hội.” Nguyên Mục Dã trả lời.
“Nhìn kìa, Tuyệt Diệt thiên sát xuất hiện rồi.” Hà Giang Minh chỉ lên trời.
Chỉ thấy Ngũ Sát vân trên bầu trời đang ngưng tụ thành một khối, dung hợp theo một phương thức kỳ dị, cuối cùng hóa thành một áng mây không màu.
Nhìn nó không hề uy mãnh như những đóa sát vân khác, ngược lại hết sức yên tĩnh an lành.
Nhưng ngay khoảnh khác nó bắt đầu tồn tại, tất cả sát vân xung quanh như bị trừ khử, lui bước, trong phạm vi vạn trượng trên bầu trời chỉ còn lại một áng sát vân.
Cùng lúc, Tử Lão hành động.
Hắn lao về phía áng mây không màu kia.
Nguyên Mục Dã cũng nói: “Ninh Dạ, phải nhờ vào ngươi rồi!”
“Đã hiểu!” Ninh Dạ đã tế lên một vật.
Tạo Hóa thần tọa!
Đồng thời, một làn nước suối bay lên, lao về phía Tử Lão.
Bất Diệt tuyền.
Nguyên Mục Dã, Hà Giang Minh cũng lao nhao xuất thủ, liên tục ném ra bảo vật, đồng thời thi triển chú pháp giúp sức cho Tử Lão.
Trên người Tử Lão tỏa ra hào quang rực rỡ, lực lượng hùng hồn xông thẳng tới chân trời.
“Niết Bàn?” Ninh Dạ la lên thất thanh.
Tuy Tạo Hóa thần tọa và Bất Diệt tuyền là bảo vật nhưng dù sao tác dụng của nó cũng chỉ có hạn, vốn dĩ Ninh Dạ còn lấy làm lạ không biết Tử Lão có thủ đoạn gì, nhưng bây giờ y đã hiểu.
Hóa ra hắn đã là Niết Bàn từ lâu.
Không, không phải!
Hắn chỉ khiến bản thân tạm thời đột phá lên cảnh giới Niết Bàn, dùng nó để đối phó với Tuyệt Diệt thiên sát.
Ninh Dạ từng nghe có công pháp như vậy nhưng đây cũng là một công pháp hết sức nguy hiểm, không ngờ Tử Lão không chỉ tu luyện Diệt Thần chú mà còn tu luyện tiên pháp này. Tên này toàn luyện công pháp đâm đầu vào chỗ chết, tu vi toàn thân rõ là bới ra từ trong mộ, nhưng cho dù như vậy hắn vẫn không chết.
Ninh Dạ bỗng cảm thấy, e rằng trên người Tử Lão còn có bí mật gì khác, đó mới là thủ đoạn thật sự của hắn.
Nhưng chuyên này không liên quan gì tới y, chuyện quan trọng nhất bây giờ là giúp Tử Lão luyện hóa đóa Ngũ Sát vân thứ hai.
Thời khắc này, mọi người dốc toàn lực xuất thủ, thậm chí Vạn Tượng Huyền Cơ trận cũng được vận hành - đây là ảo trận, công dụng không lớn, nhưng Ninh Dạ mượn lực như vậy có thể chia sẻ giúp Tử Lão một ít.
Vậy là chỉ thấy đóa Tuyệt Diệt thiên sát vốn không màu đột nhiên bùng lên cơn sóng mãnh liệt, quét qua cả bầu trời, cho dù Ninh Dạ rời xa ngoài vạn trượng, không trong vòng xoáy nhưng vẫn cảm thấy dư âm kinh khủng như muốn chôn vùi bản thân.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai y, tất cả sóng triều đều biến mất.
Là Triệu Long Quang.