Trên khán phòng.
Hoắc Cương và những đệ tử hạch tâm cũng vào giờ phút này đang chú ý trận đấu, con mắt đỏ bừng, dù sao trước kia bọn hắn cũng đã bị Hạ Bình lừa được một số tiền lớn, quả thực cũng đã hận Hạ Bình tận xương!
May mắn trên người tiểu tử này bị trọng thương, trên cơ bản không có khả năng đoạt giải quán quân, nói như vậy, đổ ước của bọn hắn và Thu Tuyết cũng thắng chắc rồi, có thể đạt được Vô Cực Long Dương đan, coi như là may mắn trong bất hạnh.
Nếu như ngay cả đổ ước này cũng thua, đoán chừng bọn hắn sẽ điên.
“Thu Tuyết, trận đấu lần này ngươi cảm thấy như thế nào?” Tô Mị ở bên cạnh hỏi, “Tiểu tử này có bao nhiêu phần có thể thắng?”
Thu Tuyết thản nhiên nói: “Còn phải hỏi, khẳng định thắng chắc.”
“Ngươi lại rất có lòng tin đối với hắn a.”
Tô Mị nháy thoáng con mắt một cái: “Bất quá hắn thật sự là không đơn giản chút nào, vậy mà làm cho đám đệ tử hạch tâm kia đều cúi đầu, còn cam tâm bồi thường ra 2000 ức đồng liên, thật sự là lợi hại.”
Nàng cũng thông qua đủ loại con đường biết rõ tin tức nội tình này, lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi thán phục.
Một đệ tử tinh anh, người cấp bậc Võ sư cảnh, vậy mà có thể làm cho một đoàn tông sư cúi đầu, thậm chí còn chịu nhận lỗi, bị tổn thất nặng, nói ra đều không có người sẽ tin tưởng.
“Thằng này ý nghĩ xấu đầy mình.” Thu Tuyết cũng im lặng, tuy nàng đã sớm nghe qua đủ loại sự tích của Hạ Bình, người đối nghịch với hắn trên cơ bản đều không có kết cục gì tốt.
Nhưng là nàng cũng không nghĩ tới, đám đệ tử hạch tâm kia bị hố thảm như vậy, nghe nói còn có người cũng bị tức đến chút nữa nội thương rồi.
...
Ở hiện trường chiến đấu.
“Hạ Bình, thật sự là đỉnh đỉnh đại danh.”
Liêm Chính Thuận nhìn chằm chằm vào Hạ Bình ở trước mắt: “Những ngày này người lại rất có danh tiếng vang dội a, có thể nói người nổi danh nhất toàn bộ Thiên Tài Chiến chính là ngươi rồi, ngay cả đệ tử hạch tâm cũng bị ngươi đùa nghịch đến xoay quanh.”
“Quá khen.” Hạ Bình đắc ý nói.
Liêm chính thuận hừ lạnh một tiếng: “Ta cũng không phải là đang khích lệ ngươi, thành thành thật thật tham gia trận đấu, đừng làm ra nhiều phiền toái như vậy, việc này mới là bản phận của võ giả.”
“Luôn đùa nghịch chút âm mưu quỷ kế, là không thành được châu báu đấy, thành tựu tương lai của ngươi cũng chỉ có hạn mà thôi.”
Ánh mắt của hắn vô cùng kiêu căng.
“Liên quan cái éo gì đến mày.”
Hạ Bình khinh thường nói: “Lải nhải một đống làm gì, ngươi cho mình là ai, còn giáo huấn với ta? Chờ ngươi đánh thắng được ta rồi nói sau, người không có có bản lĩnh toàn kêu la lung tung.”
Hắn lên tiếng đánh gãy lời của đối phương.
“Đánh không lại ngươi sao?” Liêm Chính Thuận thật giống như nghe được chuyện cười gì vui vẻ lắm, lập tức cười lên ha hả, “Cho dù thời kỳ ngươi toàn thịnh, cũng không thể nào là đối thủ Liêm Chính Thuận ta.”
“Chớ đừng nói chi là hiện giờ, ngươi kéo lấy thân thể bị trọng thương, cũng muốn khiêu chiến với ta?! Ngươi không khỏi quá coi thường quần hùng trong thiên hạ rồi.”
Ầm
Chỉ trong nháy mắt, tiếng chuông vang lên, trận đấu rốt cục đã bắt đầu.
“Đi chết đi!”
Liêm chính thuận nổi giận quát lên một tiếng, trên người hắn tuôn ra khí thế đáng sợ, tựa hồ hơi nước phương viên vài trăm mét đều sôi trào lên, dưới tác dụng của một cỗ lực lượng không hiểu, lập tức cũng ngưng tụ, hóa thành từng giọt từng giọt nước.
Chỉ thấy hắn giơ bàn tay lớn trảo một cái, toàn bộ lôi đài đều rung động, dường nhưng trong giờ phút này, trời đất đều ngưng kết lại, từng giọt từng giọt nước rậm rạp chằng chịt xếp ở giữa không trung, dừng lại.
“Sát! Áo Nghĩa —— vô hạn viên đạn!”
Trong nháy mắt, bàn tay lớn của hắn vỗ tới, chân nguyên toàn thân đều đang sôi trào, vô số giọt nước thật giống như viên đạn bắn tỉa vậy, điên cuồng bắn tới Hạ Bình, xé nát không khí, nhanh vô cùng.
Đối mặt giọt nước bắn tới như là viên đạn vậy, nếu như là võ giả bình thường gặp được, trong nháy mắt cũng sẽ bị bắn thành tổ ong mật.
“Thật mạnh, không hổ là hậu duệ vương giả có được huyết mạch người cá, điều khiển nước chảy quả thực đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, từng giọt nước như là tay chân, tùy tâm sở dục.”
Lập tức, tựu có người xem kêu to lên, cảm thấy vô cùng rung động.
Côn Bằng bộ!
Con mắt của Hạ Bình lóe lên, hắn thi triển Côn Bằng bộ, phần lưng sinh ra hai cánh trong suốt, toàn bộ thân thể như là một con Côn Bằng vậy, du đãng ở trên lôi đài, tốc độ cực nhanh, lưu lại từng đạo từng đạo bóng người.
Những giọt nước này xuyên thấu mà qua, căn bản không cách nào đánh trúng Hạ Bình, đánh hướng không trung.
Rầm rầm rầm
Lập tức, trên mặt đất lập tức bị những giọt nước này đánh trúng, bộc phát ra thanh âm bạo tạc nổ tung, đánh ra rất nhiều hố sâu cực lớn, đá vụn văng khắp nơi, thậm chí nguyên nhân bởi vì tốc độ quá nhanh, ngay cả nham thạch cũng sinh ra hương vị cháy xém.
Mà thân ảnh của Hạ Bình cũng xuất hiện cách Liêm Chính Thuận hơn trăm mét.
Tuy mặt ngoài thoạt nhìn dường như không có chuyện gì, nhưng mà có người chú ý chứng kiến khóe miệng Hạ Bình dường như thẩm ra một tia vết máu, sắc mặt dường như cũng tái nhợt đi không ít.
“Đã xong đã xong.”
“Tuy tiểu tử này tránh thoát công kích của Liêm Chính Thuận, nhưng mà vì vận chuyển kịch liệt chân nguyên trong cơ thể, dẫn động thương thế trên người rồi.”
“Quả nhiên trận đấu lần này, Hạ Bình không có phần thắng gì, nhất định phải thua.”
Con mắt của rất nhiều khán giả rất là lợi hại, không khỏi lên tiếng thở dài, không ngừng lắc đầu, cảm thấy tiếc hận.
Bọn người Hoắc Cương vô cùng kích động.
“Đỉnh đỉnh đại danh Hạ Bình, cũng chỉ biết trốn tránh sao? Vì cái gì không dám cùng ta chính diện chiến đấu?” Liêm chính thuận cười ha ha, hắn cũng chú ý tới bộ dạng trên người Hạ Bình, lập tức cảm giác phần thắng của mình tăng nhiều.
Hắn được thế không buông tha người, liên tục ra tay, căn bản không để cho Hạ Bình cơ hội thở dốc.
“Hừ, ta chỉ là tìm kiếm sơ hở trong chiến đấu, ngàn vạn lần đừng để ta tìm kiếm được sơ hở, nếu không một chiêu ngươi cũng sẽ bị ta đánh bại.” Hạ Bình rên la nói, lộ làm ra một bộ dáng không phục.
“Tìm được sơ hở? Ngươi cho là mình còn có cơ hội sao? Áo Nghĩa —— đạn thủy long!” Liêm Chính Thuận ra tay, một trảo hư không, chân nguyên rung động, vô số nước chảy hội tụ lại với nhau.
Rầm rầm
Lập tức, ngưng tụ thành một con thủy long dài, thân hình dài đến 10m, vẫy giáp rõ ràng, chiếu sáng dưới ánh mặt trời, tản mát ra ánh sáng mặt trời rạng rỡ, bộc phát ra uy thế của rồng.
Bùm
Ý niệm của Liêm Chính Thuận khẽ động, những rồng nước này gầm thét, gần như chiếm cứ toàn bộ không gian chiến đấu, cũng đã nhào tới phía Hạ Bình, thân thể cao lớn cho lấp tất cả không gian của Hạ Bình, gần như không có không gian nào để né tránh.
Rầm rầm rầm!!!
Hạ Bình đứng tại nguyên chỗ, hóa thành vô số mãnh thú, hoặc là mãnh hổ, hoặc là Viên Hầu, hoặc là Bạo Hùng, ra quyền như gió, cuồng bạo dã man, hướng phía những... Này rồng nước oanh kích đi qua.
“Ha ha, Hạ Bình ngươi bị lừa rồi, ngươi cho rằng ta chiêu này đạn thủy long này sẽ công kích ngươi? Nó sẽ bạo tạc nổ tung đấy, ngươi căn bản không cách nào né tránh.” Liêm chính thuận quát to một tiếng.
Bùm!
Khi mà những rồng nước này đi vào bên người Hạ Bình, vậy mà thân thể cao lớn, vừa lúc đó sinh ra bạo tạc nổ tung kịch liệt.
Vèo Vèo Vèo!!!
Theo chất lỏng trên người thủy long, ngưng tụ ra từng giọt từng giọt nước, cảm giác dường như giống như súng máy, điên cuồng bắn phá ra hơn vạn viên đạn, mỗi một viên đạn đều có thể đục lỗ hợp kim titanium, vô cùng uy lực.
Dưới công kích như vậy, cho dù là bộ pháp cao minh đến đâu cũng không cách nào né tránh.
Mà Hạ Bình cũng thoáng cái đã bị những giọt nước này đánh trúng, ngàn vạn giọt nước, tựa như súng ngắm viên đạn bắn vào trên người hắn, thời gian một giây, gặp phải ngàn vạn lần công kích rồi.
Dường như ở trong nháy mắt này, những giọt nước này muốn đem thân thể của hắn đánh thành tổ ong mật.
Bùm
Hạ Bình bị một chiêu công kích này làm cho hắn phải rút lui, ít nhất rút lui vài trăm mét rồi, thậm chí còn ho ra đi ra máu, trên mặt đất bị tạc ra mười cái hố sâu cực lớn.