TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 616: Tiền Của Phi Nghĩa!

“Xong rồi!”

Không bao lâu, Hạ Bình liền từ trong điện thoại đã nghe được tin tức bọn người Hoắc Cương đồng ý bồi thường, hắn mỉm cười, nắm chặt nắm đấm, tâm tình vô cùng hưng phấn, lần này đã lấy được 2000 ức đồng liên bang, quả thực cũng đã kiếm lớn lợi nhuận thật nhiều!

Phải biết, trước kia hắn vào trong hang ổ Ngân Giao vương, mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm, lúc này mới trộm được năm trăm bảy mươi tỷ đồng liên bang.

Nhưng mà hiện tại chỉ là động một chút mồm mép, thì có thể làm cho đám người này bồi thường 2000 ức, nói đây là một vốn bốn lời cũng không đủ, coi như là mở ra máy in tiền cũng không có lợi nhuận nhanh như vậy.

“Lần này giàu to rồi.”

Hạ Bình hết sức là đắc ý, trước kia hắn đưa ra ba điều kiện, đều chỉ là vì cùng bọn đệ tử hạch tâm này cò kè mặc cả, kỳ thật mục đích thực sự chính là vì lấy tiền tài.

Về phần điều kiện thứ hai thứ ba, hắn căn bản là không có để vào mắt.

Dù sao hắn hiện tại căn bản là không có bị thương, rất là sinh long hoạt hổ, làm sao lại có thể sẽ nguyện ý lùi lại trận đấu?!

Về phần chịu nhận lỗi, vậy thì càng thêm không đáng một đồng rồi, thô tục mà nói xin lỗi đến tột cùng đáng giá mấy đồng tiền, chẳng lẽ còn có thể giá trị 2000 ức đồng liên bang hay sao?!

Hắn vẫn tương đối chú trọng lợi ích thật sự.

Sau khi thành công hiệp nghị, hắn cũng cũng không cách nào lên trên internet tiếp tục nói đến chuyện này, còn phải phát biểu thanh minh, cùng bọn người Hoắc Cương đã đạt thành thông cảm.

Bất quá Hạ Bình cũng sớm đã có đoán trước, dù sao bọn người Hoắc Cương chính là đệ tử hạch tâm, cường giả cảnh giới tông sư, quyền thế ngập trời, có thể làm cho đối phương chịu thiệt thòi lớn, cũng đã rất tốt.

Còn muốn đánh cho đối phương không hề có cơ hội xoay người, đó là không có khả năng, có bồi thường như vậy, đã để hắn cảm thấy vô cùng thoả mãn, thậm chí vượt qua mong muốn của hắn.

Rất nhanh, người phụ trách thành Nhật Nguyệt ngay ở trên mạng phát biểu thanh minh, trải qua hai bên hòa đàm, bàn bạc hữu hảo, Hạ Bình đã và đệ tử hạch tâm đã đạt thành thông cảm lẫn nhau.

Mà thi đấu Top tám cũng sẽ cử hành đúng hạn, không có sửa đổi bất luận cái gì.

Bọn người Hoắc Cương cũng phát biểu thanh minh: “Đối với chuyện này đưa tới lớn phong ba như vậy, làm cho mọi người cảm thấy phức tạp, đây là chúng ta không đúng, hi vọng chuyện này đừng cho đại chúng đối với Thiên Tài Chiến có cảm tưởng gì không tốt.”

“Mọi người có thể chán ghét chúng ta, nhưng là ngàn vạn đừng chán ghét chuyện thi đấu lần này.”

"Ngày sau chúng ta cũng sẽ càng thêm cẩn thận làm việc,

Sẽ không tiếp tục phạm phải sai lầm cùng loại, hi vọng mọi người có thể thông cảm."

Hạ Bình cũng phát biểu thanh minh: “Trải qua hai bên bàn bạc hữu hảo, đối phương đã lý giải khắc sâu đến sai lầm của mình, đã chịu nhận lỗi với ta, chuyện thi đấu cũng sẽ cử hành đúng hạn.

Còn việc xảy ra chuyện rắc rối như vậy, ta cũng cảm giác thật có lỗi sâu sắc, cũng nên để cho chuyện này theo gió mà đi a, đừng cho nó tiếp tục trở thành tiêu điểm.”

Mấy người thanh minh xong, cũng làm cho mọi người trong cả Vân Tiêu giới đều thấy ổn thỏa.

“Chuyện gì xảy ra? Mới một buổi tối cũng đã giải quyết xong rồi sao?”

“Hiệu suất quá là nhanh.”

“Thanh minh hoà giải như vậy chưa nói rõ ràng gì, cuối cùng là giải quyết vấn đề như thế nào?”

“Đúng, đừng ở chỗ này giở giọng, mọi người chúng ta thấy cũng đã ổn rồi, nên biết biết người biết mình, chúng ta muốn biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì.”

“Phải hay là không có đại lão cao tầng tạo áp lực xuống, gặp áp lực trước nay chưa có sao? Cho nên Hạ Bình mới có thể nói ra lời nói như vậy.”

“Nước ở đây quá sâu.”

Không ít người đều là chứng kiến những thanh minh này, lập tức bắt đầu xôn xao, bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới sự tình được giải quyết nhanh như vậy rồi.

Rõ ràng trước kia Hoắc Cương và các đệ tử hạch tâm cùng Hạ Bình liều đến ngươi chết ta sống, một bộ dạng nước lửa không hợp nhau, nhưng mà làm sao nghĩ đến nhanh như vậy cũng đã hòa giải rồi, còn giở giọng, để cho mọi người tiếp tục ủng hộ thiên tài chiến.

Nghĩ như thế nào bọn hắn đều cảm thấy, trong đó nhất định có giao dịch không muốn ai biết.

Nhưng mà, loại giao dịch này căn bản không có khả năng để cho mọi người biết rõ, mà người biết cũng sẽ giả câm vờ điếc.

Cho nên mặc kệ mặt người xem sinh khí như thế nào, đều không thể biết rõ xảy ra chuyện gì.

Bất quá đã có mấy câu thanh minh này, còn có người trong cuộc cũng hi vọng chuyện này nên lắng xuống, rất nhanh thanh âm thảo luận trên internet về chuyện này cũng nhỏ đi không ít, sự kiện chậm rãi cũng đã an tĩnh trở lại.

Lúc này, Hạ Bình không để ý đến những mưa gió ở bên ngoài, hắn hiện giờ đang ngồi trong gian phòng của mình, bế quan tu luyện, ở trước mặt hắn thì là bày ra lượng lớn Thủy Nguyệt thảo.

Một cây gốc Thủy Nguyệt thảo bầy ra ở trước mặt, đang ở dưới ánh trăng, tản mát ra vầng sáng màu bạc, cực kỳ xinh đẹp, dườn như là tinh hoa ánh trăng vậy, không khí đều tràn ngập mùi thơm mê người.

Võ giả bình thường ngửi được những dược khí này, tinh thần cũng sẽ rất phấn chấn, thậm chí ngay cả chân khí trên người cũng gia tăng thật lớn.

Ầm

Lúc này, trên người hắn bốc lên từng ngọn từng ngọn lửa cháy, tựa như lò luyện thái dương vậy, đem những Thủy Nguyệt thảo này nhanh chóng luyện hóa, sau đó dung nhập vào sâu trong tứ chi bách hải của mình.

Một cỗ khí tức mát lạnh lưu chuyển ở trong vô số đường kinh mạch, tựa như một mảnh dòng sông dài hẹp, cuối cùng trăm sông đổ về một biển, đều là trào vào sâu trong đan điền khí hải của hắn.

Lập tức ở nơi này, tinh hoa ánh trăng và tinh hoa thái dương hợp thành một thể, dường như tạo thành cảnh giới nước lửa giao hòa, có hương vị Nhật Nguyệt giao hội, đang tạo thành cộng minh trong thân thể của Hạ Bình.

Rầm rầm rầm!!!

Lập tức, một cổ năng lượng thần bí gia tăng thật lớn, như là con sông lớn mà bắt đầu chảy nhanh cuồn cuộn.

Lại thêm một đường kinh mạch trong người hắn được đả thông, chân nguyên trên người cũng nhanh chóng gia tăng, xương cốt, cơ bắp, kinh mạch đều nhận được rèn luyện thật lớn, không ngừng tăng lên.

Cho đến trước mắt, Hạ Bình đã trọn vẹn đả thông tám đường kinh mạch.

“Quả nhiên kịch liệt chiến đấu mới là phương pháp tu luyện tốt nhất, tiếp tục chiến đấu như vậy nữa, ta tất nhiên rất nhanh có thể tấn thăng đến Võ sư bát trọng cảnh giới.” Hạ Bình bóp bóp nắm tay, lộ ra một tia hàn mang.

Trong thi đấu Top 8 kế tiếp, không có gấp rút vội vã như trước vậy, trên căn bản là mỗi ngày một trận đấu.

Ngày thứ ba cũng đã đến thi đấu bán kết.

Ngày thứ tư mới đấu trận chung kết!

Cho nên, hắn cũng có thời gian chậm rãi tu luyện, khôi phục chân nguyên kịch liệt tiêu hao, thuận tiện tăng lên tu vi của mình.

...

Ngày hôm sau, trên đài thi đấu quyết đấu Top 8.

Hạ Bình xuất hiện trên lôi đài, khí định thần nhàn, trên người tản mát ra khí tức tông sư.

Ánh mắt của vô số người xem đều tụ tập ở trên người Hạ Bình, dù sao đêm qua xuất hiện chuyện lớn như vậy, gần như khiến cho mọi người ở đây đều rõ, có thể nói thanh danh của hắn lớn hơn so với bất luận thí sinh nào.

Mà người chiến đấu với hắn, gọi là Liêm Chính Thuận, là cường giả có được huyết mạch người cá(nhân ngư) rất đáng sợ, là một yêu nghiệt cái thế, dù cho so sánh với cường giả như Lộ Siêu, cũng không kém cỏi chút nào.

“Không nghĩ tới trận đấu cũng đã cử hành đúng hạn, xem ra Hạ Bình này thật đúng là bị cao tầng trấn áp.”

“Cũng không phải sao? Bị nhằm vào như vậy, thân thể cũng đã bị đánh thành trọng thương, sớm cũng không phải sức chiến đấu thời kỳ toàn thịnh.”

“Nếu như đối mặt tuyển thủ dự thi bình thường, tiểu tử này có lẽ còn có thể đạt được thắng lợi, nhưng mà đối mặt yêu nghiệt cỡ như Liêm Chính Thuận, trận đấu lần này Hạ Bình nhất định phải thua.”

“Hoàn toàn chính xác, không có đạo lý nào thắng.”

“Tương lai của hắn là trong lần thiên tài chiến tiếp theo, một tên tân sinh có thể đi đến Top tám mà nói, coi như là rất là giỏi rồi.”

“Đoán chừng lần thiên tài chiến tiếp theo, cũng là nơi tiểu tử này xưng vương xưng bá rồi.”

“Đáng tiếc, vốn còn muốn xem hắn đi được xa hơn, không nghĩ tới bây giờ cũng đã héo rồi.”

Rất nhiều khán giả đều lắc đầu thở dài, đều không cho rằng dựa theo thực lực Hạ Bình như vậy, còn có thể chiến thắng quái vật như Liêm Chính Thuận vậy.