TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 144: Cuộc Điều Tra Của Bàn Tử (2)

“Không có, không tra ra đươc, xem ra chúng ta đi sai hướng rồi, ông già này chỉ là một người vô danh tiểu tốt.” Bàn Tử nói.

“Vậy anh gọi điện thoại gấp như cháy nhà gọi tôi đến đây làm gì, tôi còn tưởng đã điều tra được gì rồi chứ.” Tôi trừng mắt với Bàn Tử.

“Trần Cận Chi thì không tra ra được, nhưng lại tra ra được một cái khác.” Bàn Tử nhìn chằm chằm tôi rồi nói.

“Vậy thì anh nói đi chứ, anh bị làm sao vậy, sao lại đột nhiên trở nên ăn nói dài dòng rồi?” Tôi nhìn Bàn Tử một cách kì lạ.

“Có một người cũng đã từng điều tra Trần Cận Chi, chắc chắn cậu không nghĩ ra được người này là ai, anh ta tên là Diệp Thiên Hoa, thế nào? Bất ngờ chứ?” Bàn Tử nhìn tôi, nói.

Nói thật, việc đột nhiên nghe thấy cái tên này khiến trong lòng tôi chấn động một hồi, nhưng tôi nghĩ lại, thật ra Trần Đông Phương đã từng nói, cha tôi đã từng điều tra chuyện của Phục Địa Câu, hơn nữa còn vì vậy mà chết, trước khi chết ông ấy đã đem những gì điều tra được giao cho Đường Nhân Kiệt, đây mới là công trạng mà Đường Nhân Kiệt dâng lên nịnh bợ với Lưu Lão, cho nên cũng không cảm thấy kì lạ lắm.

“Đỉnh vãi! Bàn gia, chuyện này mà anh cũng tra ra được sao?” Tôi không thể không khâm phục.

“Thật ra đây cũng là trùng hợp, người mà Diệp Thiên Hoa tìm năm đó để nhờ điều tra, trùng hợp thế nào cũng chính là Ngô hủ nho này, cuối cùng chẳng đâu vào đâu, con người Ngô hủ nho này có bản lĩnh xem đến đâu nhớ đến đó, cho nên hôm nay khi tôi nhờ cậu ta tra thử người này thì người ta liền cảm thấy quen quen, sau đó mới nhớ ra chuyện kia, sau đó Bàn gia tôi cũng tò mò, bảo Ngô hủ nho điều tra thử cha cậu một chút, cái này không tra là không biết được đâu, cha cậu là một nhân vật đấy nhé!” Bàn Tử nói.

“Anh điều tra ra được gì rồi?” Tôi hỏi Bàn Tử.

“Đương nhiên tin tức lớn nhất liên quan đến cha cậu chính là vụ án lột da năm đó, chuyện này còn lên cả báo cơ mà, còn lý lịch của cha cậu hồi còn trong quân đội mới là lợi hại, binh vương của cả chiến khu Hoa Bắc trước đây, mới đầu là làm lính đặc chủng vào quân khu Lan Châu. Còn tin tức sau đó thì không tra ra được, tôi tiện thể còn bảo Ngô hủ nho thử tra luôn Trần Đông Phương và Đường Nhân Kiệt, hai người họ là chiến hữu của cha cậu phải không? Hồi đầu tôi còn tưởng là chiến hữu trong đội đặc chủng quân khu Lan Châu, ai ngờ là không phải, cái tên Trần Đông Phương này cũng lợi hại, nhưng ông ta xuất thân từ quân khu Tế Nam, còn Đường Nhân Kiệt kia thì lại bước ta từ quân khu Nam Kinh, hơn nữa hai người này, cũng là những người xuất sắc trong đội, cuối cùng đều gia nhập vào đội đặc chiến của các quân khu.” Bàn Tử nói.

Chuyện này khiến tôi vô cùng chấn động, tôi đứng lên nói: “Bọn họ không phải chiến hữu? Chuyện này sao có thể chứ?”

“Ừm, từ những thông tin bề nổi này có thể thấy, quả thực không phải là chiến hữu, nhưng có một điểm này bọn họ không hề nói dối, khả năng duy nhất đó là, bọn họ là quân tiên phong mà mỗi quân khu phái ra, rồi lại tập hợp lại thành một đội mới, kiểu tình huống như vậy không phải là không có, đa phần là chấp hành nhiệm vụ đặc biệt quan trọng thì mới điều ra những tinh anh như vậy, cho nên có nghĩa là, năm đó họ được mỗi quân khu khác nhau chọn ra, đi chấp hành một nhiệm vụ rất đặc biệt nào đó, lúc này thì ba người họ là chiến hữu.” Bàn Tử nói.

“Hơn nữa, cậu có biết điều quan trọng nhất là gì không? Cái chết của cha cậu năm đó đã làm kinh động đến một vị thủ trưởng cũ của ông ấy, vị thủ trưởng cũ này vô cùng xem trọng cha cậu, ông ấy muốn trên quân đội phái người đến tiếp ứng cảnh sát địa phương để điều tra triệt để vụ này, tiểu đội điều tra vào năm đó đã đến Lạc Dương rồi, nhưng bị người khác ép phải quay về. Người dìm chuyện này xuống cũng là một người vô cùng lợi hại.” Bàn Tử nhìn chằm chằm vào tôi, nói.

Tôi bị lời nói của Bàn Tử làm cho chấn động sâu sắc, nhưng điều mà tôi kinh ngạc hơn đó là, những manh mối này rất mơ hồ, hơn nữa chuyện cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy, cái người Ngô hủ nho mà Bàn Tử này tìm giúp rốt cuộc là ai, vậy mà có thể tra ra được rõ ràng như vậy?

“Rốt cuộc anh đã tìm ai giúp vậy?” Tôi nhìn Bàn Tử, nói.

“Một nhân vật cực kì lợi hại. Bàn gia và hắn có chút giao tình.” Bàn Tử cười mỉm, nói.

“Không chỉ đơn giản là chút giao tình cỏn con như vậy đâu phải không? Có thể tra ra được mấy chuyện này, Bàn gia, bây giờ tôi rất tò mò rốt cuộc anh là ai rồi đấy.” Tôi chất vấn Bàn Tử.

Ngay vào lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên, tôi móc điện thoại ra nhìn một cái, vậy mà lại là Trần Đông Phương, tôi bắt máy, giọng của Trần Đông Phương nổi giận đùng đùng lập tức truyền đến từ bên kia đầu dây điện thoại, ông ấy nói: “Nói với tên Bàn Tử kia, nếu không muốn chết thì lập tức dừng lại ngay, có một vài thứ hắn không được điều tra?!”

Đồng thời lúc này, điện thoại của Bàn Tử cũng reo lên, anh ta nghe điện thoại, chẳng bao lâu sau, sắc mặt anh ta trở nên tái mét.