Tôi đứng dậy đi ra ngoài, sự giận dữ của Trần Đông Phương khiến tôi có chút hoảng hốt. Bình thường người trầm ổn vững vàng như ông ta không dễ gì trở nên tức giận, nếu thực sự có thì chắc chắn chuyện này đã chạm đến điểm giới hạn.
“Có chuyện gì vậy chú Đông Phương? Chú nguôi giận bình tĩnh nói.” Tôi nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Chú biết thừa tên Lưu béo đó đang điều tra sự việc. Cái người mà hắn tìm để thăm dò là một người ở thế giới ngầm, chỗ đó rất lợi hại dường như có thể tra ra tất cả những gì mà cháu muốn biết. Nhưng bây giờ cháu lập tức nói tên mập đó dừng ngay lại, ngay lập tức có hiểu không? Sự việc này tuyệt đối không được điều tra, nếu không thì một người cũng không thoát được. Thật là ngu xuẩn!” Trần Đông Phương gầm lên. Nói xong tôi nghe thấy tiếng đầu dây bên kia truyền tới tiếng động lớn, dường như Trần Đông Phương tức đến mức đập cả điện thoại.
Lúc này tôi mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tôi lập tức quay về phòng thì phát hiện anh béo cũng vừa cúp điện thoại. Một người không sợ trời không sợ đất như Bàn tử lúc này mặt mũi trắng bệch, mồ hôi vã ra đầy trán. Tôi nhìn anh ta hỏi: “Xảy ra chuyện rồi phải không?”
Bàn tử gật gật nói: “Trần Đông Phương cũng nói chuyện này?”
“Phải, ông ta rất tức giận, nói anh phải lập tức dừng lại không được điều tra nữa.” Tôi trả lời.
Bàn tử lau mồ hôi cười như mếu nói: “Hủ nho vừa gọi điện thoại mắng tôi một trận không ra gì, đòi tuyệt giao quan hệ với tôi. Cũng may là hủ nho còn chưa điều tra sâu, nếu thực sự tra ra được điều gì chắc xảy ra chuyện lớn rồi.”
Bàn tử nói xong vẫn còn rất lo lắng, móc thuốc lá ra đưa tôi một điếu. Tôi cũng bị dọa không nhẹ, hai người chúng tôi cứ thế ngồi im lặng nhả khói. Ai mà ngờ được gã béo đang ngồi rít thuốc trong một căn nhà mấy mét vuông tại Phục Địa Câu vừa mới gây ra chuyện động trời kinh động đến rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn chứ?
Tôi cứ thế hút cả nửa bao thuốc, Bàn tử lúc này cười như mếu nói: “Con mẹ nó, lúc này tôi nên khóc hay nên cười đây?”
Nói xong chúng tôi nhìn nhau sau đó phá lên cười. Tôi cười trêu anh ta là đồ ngốc, anh ta mắng tôi là đồ ngu, sau cùng phát hiện ra cả hai người đều ngu như nhau.
Tôi ngưng cười hỏi Bàn tử: “Không sao rồi chứ?”
Bàn tử nhún vai: “Mới điều tra đã dừng thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, có lẽ hủ nho sẽ không tránh khỏi bị ăn chửi. Người anh em tặc vương, tôi vốn nghĩ bản thân đã không hề coi thường chuyện xảy ra ở đây, nhưng giờ lại phát hiện ra đây là một cái động không đáy. Xem ra những gì chúng ta đoán là không sai, cha cậu Diệp Thiên Thành, Trần Đông Phương và Đường Nhân Kiệt là ba nhân tài đặc biệt mà quân khu chọn ra, thành lập nên một tiểu đội tinh anh. Tiểu đội này chắc chắn còn cả những người khác nữa, còn bọn họ làm nhiệm vụ gì thì không thể điều tra ra được, đây mới là mấu chốt của mọi chuyện.
Đúng lúc này điện thoại của Trần Đông Phương lại tới, tôi nhìn Bàn tử cười khổ. Bàn tử cũng vừa cười vừa mếu gật đầu nói: “Nghe đi.”
“Việc là anh làm, giờ tôi bị nghe chửi.” Tôi lẩm nhẩm rồi bấm nghe.
“Không sao nữa rồi, vừa nãy lão đại mắng chú một trận. Nói với tên mập đó tuyệt đối không được điều tra, chú không cần biết hắn là người như thế nào mà lại có quan hệ với cái người ở chợ đen đó, nhưng tuyệt đối không được động vào chuyện này, tránh càng xa càng tốt. Cháu có thể điều tra đến mức này chú quả thực không ngờ tới được. Nếu tò mò đến thế thì đợi lúc thích hợp chú nói với cháu, còn nữa hãy tránh xa tên mập đó ra một chút, với cái tính cách của thằng đó sớm muộn cũng sẽ liên lụy chết cháu!” Trần Đông Phương nói xong liền cúp máy.
“Sao thế? Nói gì thế?” Bàn tử hỏi.
“Ông ta nói tôi cách xa anh một chút, nói tính cách này của anh sớm muộn cũng hại chết tôi.” Tôi cười nói.
“Giời đày, nếu không vì chuyện của cậu Bàn tử tôi lại đi dây vào cái mớ hỗn độn này à? Là các người hại chết ông đây mới phải.” Bàn tử cười mắng.
“Không nói thứ khác nữa, quả thực chuyện này quá phức tạp, chúng ta vẫn điều tra sao?” Tôi nhìn Bàn tử hỏi. Thực ra tôi sợ chuyện này sẽ làm Bàn tử chùn bước từ bỏ, vốn dĩ hai người chúng tôi trải qua chuyện này cũng coi như anh em hoạn nạn, giờ mà anh ta rút lui thì tôi cô độc biết nhường nào?