TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 143: Cuộc Điều Tra Của Bàn Tử (1)

Chỉ một lúc sau Trần Thanh Sơn đã cầm theo gia phả của Trần gia đến, tôi cứ tưởng đó là một quyển sách cổ cũ kĩ, ai dè nó lại là một quyển sổ da đen trông có vẻ hơi cũ một chút, Trần Thanh Sơn nói một cách áy náy: “Hồi cách mạng văn hóa, gia phả của Trần gia đa phần đều bị cháy cả, đây là phạm vào điều kiêng kị đấy, cả nhà họ Trần chỉ còn lại một bản của chú Ba, bản này là mãi sau này tôi nhờ con gái nhà mình sao chép lại từ bản của chú Ba đó, không được ngay ngắn nắn nót, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được.”

Bàn Tử nhận lấy rồi nói: “Không sao, chỉ cần nhìn rõ là được.”

Sau đó, Bàn Tử cũng không kiêng dè gì, cứ như vậy mà bắt đầu mở ra đọc, tôi cũng rất có hứng thú với quyển gia phả này của Trần gia, dù sao thì tôi cũng chưa từng thấy qua cái thứ này, nên cũng ló đầu sang xem, chỉ thấy lời mở đầu được viết bằng thể văn bản xứ của dòng tộc Trần Thị, tôi còn chưa nhìn rõ thì Bàn Tử trực tiếp lật qua trang, người đầu tiên là cụ tổ của Trần Thị, cũng chính là tổ tiên của Trần gia bản xứ, tên Trần Cận Chi, vào những năm Hồng Vũ của nhà Minh đã đưa gia tộc đến định cư ở đây.

Bàn Tử hỏi: “Trần Cận Chi này là tộc trưởng đời thứ nhất của gia tộc họ Trần phải không?”

Trần Thanh Sơn khẽ gật đầu, nói: “Phải, sau này nhất mạch của Trần Cận Chi luôn là nhánh tộc trưởng của Trần gia, mãi cho đến một đời trước đời của chú Ba, Trần gia mới không còn kiểu xưng hô tộc trưởng nữa, nếu thật sự phải kể ra, người cuối cùng bên nhánh này của họ chính là Đông Phương.”

“Những năm Hồng Vũ, có chút thú vị.” Ai ngờ Bàn Tử lại xem thấy cái này, trực tiếp đem gia phả của nhà họ Trần ném sang Trần Thanh Sơn.

“Có vậy thôi mà xem xong rồi hả?” Tôi lấy làm lạ, nói, chỉ xem có một trang này thôi sao?

“Ừm, muốn tra thì phải tra căn nguyên cội nguồn, những năm Hồng Vũ thời nhà Minh, chẳng lẽ lại có liên quan gì đến người đó?” Bàn Tử lẩm bẩm rù rì trong miệng.

“Người đó? Ai vậy?” Tôi hỏi.

“Lưu Bá Ôn. Nhưng chắc không thể nào đâu, chủ yếu người này tiếng tăm rất lớn, vừa nhắc đến niên đại đó thì người nghĩ đến đầu tiên chính là ông ta, bây giờ Bàn gia tôi sẽ nhờ người đi điều tra thử, chỉ cần ông già này có chút tiếng tăm trong lịch sử thì dễ tra ra thôi.” Bàn Tử nói, nói xong, Bàn Tử liền gọi một cú điện thoại, anh ta giải thích với người ở bên kia điện thoại: “Ngô hủ nho, nhờ cậu tra giúp một người, Trần Cận Chi, những năm Hồng Vũ thời nhà Minh, cũng định cư ở Phục Địa Câu vào khoảng thời gian đó, Phục Địa Câu ở Lạc Dương, một cái thôn.”

(学究: học cứu - chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho)

Bàn Tử dặn dò xong thì quay đầu lại nói với chúng tôi: “Xong rồi.”

Tôi nhìn Bàn Tử, nói thật, nếu như điều tra một người ở thời nay thì tôi còn có thể hiểu được, nhưng tra một người vào những năm Hồng Vũ của thời nhà Minh mà chỉ được anh ấy nói qua loa như vậy thì khiến tôi có hơi kinh ngạc, phải có năng lực cỡ nào thì mới làm được như vậy chứ? Tôi nhớ đến câu nói của Trần Đông Phương, chú ấy nói chú ấy đã từng điều tra bối cảnh của Bàn Tử, nhưng tra không được, thậm chí còn có người cản trở, điều này càng khiến tôi trở nên hiếu kì đối với Bàn Tử.

“Vậy mà cũng có thể tra được sao?” Không chỉ có tôi, Trần Thanh Sơn cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.

“Được, người này trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ông cứ yên tâm đi, chỉ cần trong sử sách có xuất hiện cái tên này thì có thể tra ra được.” Bàn Tử dường như đã chắc mẩm trong lòng.

Nói xong, Bàn Tử lại tiếp tục: “Trưởng thôn, Võ Thánh Miếu này cũng tương tự, có thể lên lịch trình rồi chứ?”

Trần Thanh Sơn gật đầu, nói: “Đợi lát nữa mở cuộc họp với thôn dân, vốn dĩ gần đây chuyện kì lạ xảy ra rất nhiều, cộng với chuyện li kì ngày hôm qua lúc đi chôn chú Ba, đoán chừng mấy người đó sẽ không có ý kiến gì đâu, sẽ qua nhanh thôi.”

___

Chúng tôi đi ra khỏi ủy ban thôn, Trần Thanh Sơn đánh chuông ở trong trường tiểu học tập hợp các thôn dân, nói với mọi người về ý tưởng xây Võ Thánh Miếu, giống y như Trần Thanh Sơn đã nói, mọi người bị những chuyện kì lạ xảy ra gần đây ở trong thôn dọa cho sợ cả, thật sự mọi người không ai có ý kiến gì, đặc biệt còn là chuyện không cần mọi người góp tiền, chỉ cần góp sức, chuyện này càng không có ý kiến, cuối cùng vị trí của Võ Thánh Miếu được quyết định là ở bên cạnh từ đường của Trần gia, do ủy ban thôn phụ trách mua vật liệu, các thôn dân góp công, một người lo chuyện cơm nước mỗi ngày năm mươi tệ, ngày mai khởi công, chuyện này cứ vậy mà được quyết định.

Sau khi mở cuộc họp trong thôn xong, lại phân công công việc đâu ra đó thì cũng đến chiều, tôi đang chuẩn bị quay về nhà, kết quả Bàn Tử lại gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đến ủy ban thôn một chuyến, hơn nữa hình như là có chuyện gấp, tôi cho rằng là đã tra ra được chuyện về lão tổ tông của Trần gia rồi, cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi đến ủy ban thôn, sau khi đến đó thì Bàn Tử ngồi ở trên ghế, nhìn tôi với vẻ mặt kì lạ.

“Trên mặt tôi có dính gì sao?” Tôi hỏi.

“Không có.” Bàn Tử vẫn giữ nguyên nét mặt kì lạ đó và nói.

“Vậy anh nhìn tôi như thế để làm gì? Chuyện của Trần Cận Chi có manh mối rồi sao?” Tôi nói.