TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 142: Điệu Hổ Ly Sơn (4)

Tôi nhìn Bàn Tử một cái, cảm giác trước đây mà Bàn Tử đem đến cho tôi chính là một người hời hợt qua loa, nhưng bây giờ Bàn Tử trở nên chăm chỉ lại khiến tôi cảm thấy là người có lối tư duy mạch lạc, làm việc quyết đoán, còn nói với một người từ trước đến nay luôn do dự không dám quyết như tôi nên làm thế nào.

Tôi bắt điện thoại lên, Trần Đông Phương chưa kịp lên tiếng thì tôi đã nói: “Chú Đông Phương, là cháu sơ sót trúng phải kế của Đường Nhân Kiệt, chú Trụ Tử bị ông ta đem đi rồi.”

“Tôi đã biết chuyện rồi, chuyện này không trách cậu, Đường Nhân Kiệt muốn cạch mặt liều mạng như vậy, cậu cũng không cản được, bây giờ cậu tuyệt đối phải chăm lo cho tốt sự an toàn của đại tiểu thư, nếu như thật sự không được thì trước tiên phải báo cảnh sát cướp cô ấy ra, cho dù thế nào cũng phải đảm bảo sự an toàn của cô ấy, có hiểu không?” Trần Đông Phương nói.

“Có chuyện gì thế? Tại sao lúc này lại lo lắng cho cô ấy như vậy?” Tôi hỏi.

“Rất có khả năng Trần Thạch Đầu sẽ biến cô ấy thành một Cô Ngốc khác.” Trần Đông Phương nói xong thì không cho tôi cơ hội để tiếp tục hỏi nữa, trực tiếp cúp máy.

Bàn Tử cười rồi nói: “Sắp tới sẽ náo nhiệt lắm đây, Diệp Tử, nhớ kĩ là đừng lo chuyện này, tốt nhất là để Trần Thạch Đầu muốn làm gì cô gái đó thì làm đi, tôi có nghe nói rồi, nhân khẩu trong nhà của lão già đứng sau Trần Đông Phương đó đang bùng nổ, đều là đàn ông con trai, chính là cô gái này, từ nhỏ đã được lão già kia cưng nựng trong lòng bàn tay, nếu như cô gái kia thật sự mà xảy ra chút chuyện gì, hai người này sẽ liều mạng thôi.”

“Bàn gia, mấy cái khác thì không sao, nhưng cô gái này không được xảy ra chuyện, chúng ta không thể tàn nhẫn như vậy được.” Nghe Bàn Tử nói như vậy, tôi thật sự thấy có hơi lo lắng, điều Bàn Tử nói chắc chắn là tốt cho chúng tôi, nhưng chuyện như vậy thật sự tôi không làm được.

“Sao thế? Nhìn cơ thể người ta có một cái, đã xem người ta là vợ của mình rồi à? Có phải bây giờ cậu lên phố nhìn thấy một cô gái đẹp, lập tức đến tên của con cũng nghĩ xong luôn rồi phải không?” Bàn Tử nhìn tôi cười rồi nói.

“Đm anh! Tôi chỉ cảm thấy cô gái kia vô tội thôi.” Tôi nói.

“Được rồi, Bàn gia tôi biết ngay là cậu làm không được mà, yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực.” Bàn Tử nói.

“Có điều tôi thấy lạ nha Bàn gia, chẳng phải mệnh cách của cô gái kia không phải là thiên mệnh âm nữ như cô Ngốc sao, tại sao Trần Thạch Đầu cũng có thể đưa cô ta đi hiến tế giống như cô Ngốc chứ?” Tôi hỏi Bàn Tử.

“Ai mà biết, có lẽ thần sông này của cậu chay mặn đều dùng được đấy.” Bàn Tử cười nói.

“Ông nội nhà anh!” Tôi mắng.

___

Chúng tôi quay lại Phục Địa Câu, bởi vì mọi người đều biết tôi là người trông coi chú Trụ Tử ở bệnh viện, nên xúm lại hỏi tôi chú Trụ Tử bây giờ ra sao rồi, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể nói Trần Đông Phương đã giúp đỡ chuyển chú Trụ Tử lên Thượng Hải để điều trị rồi, nếu không lỡ các thôn dân mà bảo muốn đi thăm thì tôi thật sự không biết phải nói thế nào, sau khi thoát khỏi đám thôn dân, tôi và Bàn Tử đi đến ủy ban thôn, tôi gọi điện thoại cho Trần Thanh Sơn bảo ông ấy đến đây một chuyến, sau khi Trần Thanh Sơn đến thì hỏi: “Trụ Tử được Trần Đông Phương đưa đi thật sao?”

“Không phải, là bị Đường Nhân Kiệt đem đi rồi.” Tôi nói.

“Chuyện là thế nào?” Trần Thanh Sơn cũng sợ một phen.

Tôi kể lại đại khái tình hình cho Trần Thanh Sơn nghe, sau khi kể xong, tôi bày tỏ ý kiến của Bàn Tử, nói: “Trưởng thôn, tuy cháu cũng không muốn nghi ngờ Trần Đông Phương, nhưng bác cũng thấy chuyện hôm chôn cất ông Ba rồi đó, liên tiếp dồn dập, bây giờ chúng ta quá là bị động, vẫn phải điều tra một chút chứ, cho nên bên chỗ bác có gia phả của nhà họ Trần không? Có thể cho bọn cháu xem một chút không?”

Nói ra câu này tôi cũng thấy ngại, Trần gia ở Phục Địa Câu, bây giờ chia thành ba nhánh, nhưng truy ngược lên từ ba nhánh này thì đều có chung một tổ tông, bây giờ nếu tôi nói muốn điều tra mười tám đời tổ tông của Trần Đông Phương, điều đó cũng tương đương với việc điều tra cả tổ tông của Trần Thanh Sơn.

Quả nhiên, Trần Thanh Sơn vừa nghe thấy thì sắc mặt lập tức trở nên ngượng ngùng, ông ấy không nhìn tôi, mà nhìn sang Bàn Tử rồi hỏi: “Bàn gia, thật sự có cần thiết phải như vậy không?”

“Có, dựa theo tình hình bây giờ có thể thấy, mục đích mà tổ tiên của Trần gia định cư tại Phục Địa Câu này chính là muốn nhắm đến mười hai hang quỷ, không làm cho rõ ràng chuyện của bia đầu rồng thì vĩnh viễn toàn là bí ẩn.” Bàn Tử nói.

“Gia phả của Trần gia thì có, nhà tôi có một bản, nhưng cậu xác định là mình có thể tra ra được chút gì chứ? Gia phả đó tôi đã lật xem rất nhiều lần, nói thật, nếu như không phải do những chuyện gần đây, tôi cũng không biết vấn đề bên nhà chú Ba bọn họ nữa đó.” Trần Thanh Sơn sau khi do dự một hồi thì nói.

“Không xem thử thì sao mà làm được?” Bàn Tử dường như đã có tính toán trong lòng, nói.

“Vậy được, vậy tôi về lấy cho mọi người.” Trần Thanh Sơn nói.

“Đúng rồi trưởng thôn à, chuyện Võ Thánh Miếu cũng nên sớm lên lịch trình nữa, trước khi đi chú Đông Phương có để lại một khoản tiền, nói là để khám bệnh cho chú Trụ Tử, bây giờ cũng không dùng đến nữa, vừa khéo có thể dùng để xây miếu.” Tôi đem khoản tiền mà bệnh viện thối lại cùng với khoản mà Trần Đông Phương để lại đều đưa hết cho Trần Thanh Sơn.

Trần Thanh Sơn nhìn một cái rồi nói: “Nhiều như vậy à?”

“Chưa dùng hết mà, có thể dùng để làm một số việc trong thôn.” Tôi cười nói.

Trần Thanh Sơn gật gật đầu, quay người rời đi giúp chúng tôi lấy gia phả của Trần gia, sau khi Trần Thanh Sơn đi khỏi, Bàn Tử mới nói: “Diệp Tử, cậu có cảm thấy hôm nay trưởng thôn có chút kì lạ không?”

“Kì lạ? Có thể là do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên bị dọa cho đấy thôi, nói ra thì, chúng tôi đều là nông dân, đột nhiên bị cuốn vào, đối thủ không những là ông chủ lớn của Lạc Dương, thậm chí còn có cả nhân vật lớn ở kinh thành, ai mà không sợ chứ?” Tôi nói.

Bàn Tử gật gật đầu, nói: “Hy vọng là như vậy.”