TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 141: Điệu Hổ Ly Sơn (1)

“Nói xong rồi?” Bàn Tử cười lạnh nhìn Đường Nhân Kiệt rồi nói.

Đường Nhân Kiệt gật đầu.

“Vậy chúng tôi cáo từ đây.” Bàn Tử đứng lên. Nháy mắt ra hiệu với tôi rồi nói: “Diệp Tử, chúng ta đi thôi.”

Tôi cũng đứng dậy, cùng Bàn Tử đi ra đến cửa, Đường Nhân Kiệt cũng không ngăn lại, ngay vào lúc chúng tôi sắp sửa mở cửa phòng ra, Đường Nhân Kiệt ở bên kia mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ thay mọi người chăm sóc tốt cho Trần Trụ Tử.”

Sau khi tôi nghe thấy câu nói này thì da đầu lập tức tê rần, tôi quay đầu lại nhìn Đường Nhân Kiệt rồi quát: “Con người tiểu nhân bỉ ổi nhà ông!”

“Tôi nào có bỉ ổi, tôi chỉ hứa với các người là tuyệt đối không giết anh ta, các người yên tâm, anh ta mà vào tay tôi thì tuyệt đối an toàn.” Đường Nhân Kiệt nói.

Tôi tức muốn chết, không ngờ tôi và Bàn Tử lại dính chiêu điệu hổ ly sơn đơn giản như vậy, chuyện này phải trách tôi quá sơ suất, xem thường mức độ bỉ ổi của tên Đường Nhân Kiệt này. Tôi nhất thời nóng giận muốn lao đến liều mạng với Đường Nhân Kiệt, Bàn Tử kéo tôi lại, sau đó cười rồi nói với Đường Nhân Kiệt: “Ông đúng là ngu thật, nếu Bàn gia tôi mà là ông, tôi sẽ không hứng lấy củ khoai tây nóng này (vấn đề rắc rối), anh ta không chết thì còn được, nếu anh ta mà chết thì ông, đừng nói là Bàn gia, Trần Đông Phương cũng có thể tìm ông lấy mạng.”

“Không tiễn.” Đường Nhân Kiệt cũng không để ý đến lời đe dọa của Bàn Tử, mà lại cười lớn rồi nói.

Ra khỏi Hạnh Hoa Lâu, trong lòng tôi thấy lo lắng, chú Trụ Tử rơi vào tay Đường Nhân Kiệt chắc chắn lành ít dữ nhiều, đừng nói chi Trần Đông Phương, chuyện này bảo tôi làm sao nói với mẹ đây? Bàn Tử nhìn tôi rồi nói: “Cậu yên tâm, tên Đường Nhân Kiệt này không dám làm gì Trần Trụ Tử đâu, nếu muốn ra tay thật thì hắn đã làm rồi chứ không đợi đến bây giờ, thật ra Bàn gia tôi biết Đường Nhân Kiệt sẽ chơi chiêu này, cố tình để hắn đưa người đi.”

“Anh cố ý sao?” Tôi kinh ngạc nói.

“Trần Trụ Tử bây giờ ở đây, Đường Nhân Kiệt muốn động thủ, cho dù anh trai cậu có đến cũng chưa chắc có thể bảo vệ được chu toàn, nói khó nghe một chút, mua chuộc y tá bỏ thêm chút gì đó khác vào thuốc của Trần Trụ Tử là xong chuyện mà thần không biết quỷ không hay, con người Đường Nhân Kiệt này còn bỉ ổi như thế nào nữa, có một câu nói nói không hề sai, không có lợi thì đầu tắt mặt tối làm gì, Trần Đông Phương kia cũng chẳng tốt đẹp gì, ông ta phủi mông quay lại Thượng Hải mất tiêu, vứt cái mớ bòng bong này sang cho chúng ta, thật ra là lấy chúng ta ra làm công cụ thôi, cậu có tin không, chúng ta đấu với Đường Nhân Kiệt, đấu tới đấu lui cuối cùng Trần Đông Phương lại là bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, đây là thủ đoạn mà cái người đứng sau lưng Trần Đông Phương hay dùng, bây giờ đưa Trần Trụ Tử giao vào tay Đường Nhân Kiệt, tôi không tin ông ta có thể thoát khỏi chuyện này, bây giờ đoán chừng ông ta đang ở trên máy bay, lát nữa cậu gọi điện thoại cho ông ta, nói cho ông ta biết Trần Trụ Tử đã bị Đường Nhân Kiệt đưa đi rồi, xem xem phản ứng của họ thế nào.” Bàn Tử nói.

“Bàn gia sao anh không bàn bạc với tôi trước chứ?” Tôi nhìn Bàn Tử rồi nói, tuy tôi cảm thấy Bàn Tử nói rất có lý, nhưng cứ bán đứng chú Trụ Tử đang bị thương nặng như vậy, tôi vẫn thấy lo lắng vô cùng.

“Cậu có tấm lòng Bồ Tát thế kia, nói với cậu thì cậu có đồng ý không? Cậu cứ yên tâm đi, có bùa an hồn của Bàn gia tôi ở đó, Trần Trụ Tử mà xảy ra chuyện thì tôi là người đầu tiên biết được. Mẹ kiếp, Bàn gia tôi chỉ không nghiêm túc, thật sự coi Bàn gia tôi là một tên ngốc luôn sao!” Bàn gia nói.

Tôi và Bàn Tử quay trở lại bệnh viện, xử lý chuyện một chút, sau đó thì ra khỏi bệnh viện, tôi vốn cho rằng thời gian gần đây đều phải chăm sóc chú Trụ Tử, từ giờ không còn thấy chú Trụ Tử nữa nên tôi trở nên có chút mù mịt không biết tiếp theo phải làm gì, ngược lại Bàn Tử lại trở nên rất hăng hái, chặn ngay một chiếc xe rồi nói: “Đi, quay về Phục Địa Câu.”

“Quay về làm gì?” Tôi hỏi.

“Trước tiên là điều tra cho rõ ràng chuyện mười tám đời tổ tông của Trần gia nhà ông ta, tra hết từ trên xuống dưới, xem xem có thể đưa người chôn vào mười hai hang quỷ rốt cuộc là thần thánh phương nào, còn nữa, chẳng phải Đường Nhân Kiệt không cho chúng ta xử lý tiểu Hạn Bạt kia sao? Lập tức xử lý cho xong tiểu Hạn Bạt này, tôi muốn xem xem một đám người này có thủ đoạn gì!” Bàn Tử hừ lạnh rồi nói.

Chúng tôi vừa đến Phục Địa Câu thì điện thoại của tôi reo lên, tôi móc điện thoại ra nhìn một cái, nói với Bàn Tử: “Là Trần Đông Phương gọi tới.”

“Cậu thấy chưa, thằng cha này nói là không muốn dính tới chuyện ở đây, nhưng thật ra ông ta là người quan tâm đến chuyện ở đây hơn bất cứ ai, nghe máy đi, cứ nói thật với ông ta.” Bàn Tử nói.