“Thôi cho xin đi, lúc phái sát thủ đến chém, ông có niệm tình mối quan hệ giữa chúng ta không.” Tôi nói. Tôi vừa nói vừa nhìn, thật ra bây giờ nếu như Đường Nhân Kiệt thật sự động thủ, tôi và Bàn Tử chắc chắn không có cửa thắng, hôm đó tôi chỉ là tập kích thành công, thật sự mà đánh với mấy vệ sĩ chuyên nghiệp này thì sức chiến đấu của tôi chỉ có một nửa.
“Đó là hiểu lầm thôi, được rồi, các cậu cút hết ra ngoài đi, không thấy tôi đang nói chuyện với bạn sao?” Đường Nhân Kiệt quát.
Ông ấy nói xong, mấy người vừa mới bước vào phòng kia vậy mà cũng nghe lời đi ra ngoài thật, sau khi bọn họ đi ra, Đường Nhân Kiệt lập tức thay đổi sắc mặt, bây giờ ông ta không còn mỉm cười giả tạo nữa, mà nói một cách trịnh trọng đàng hoàng: “Tôi thừa nhận sát thủ lần trước là tôi phái đến, nhưng đó chỉ là hiểu lầm thôi, hai người các người hẳn cũng biết rõ, chuyện mà Lưu Lão bảo tôi làm, tôi không thể không làm.”
“Lưu Lão ở trước mặt cậu cũng đã gánh hết tội cho hắn thôi, chuyện gì cũng có thể quăng lên người Lưu Lão.” Bàn Tử cười lạnh, nói.
“Bàn Tử, tôi biết bây giờ có nói gì thì các người cũng không tin, như vầy đi, ở đây không phải là nơi để nói chuyện, hai người yên tâm, cho dù tôi có ngu đến mấy cũng sẽ không đến bệnh viện để giết người giữa thanh thiên bạch nhật được, Hạnh Hoa Lâu lần trước, chúng ta nói chuyện rõ hơn.” Đường Nhân Kiệt nói.
“Không đi. Đầu tiên là đem một đám người đến đây, rồi lại cứ vậy mà đi, đầu tiên là hát kịch mặt đen rồi lại sang hát mặt đỏ, cho rằng Bàn Gia tôi sẽ mang ơn đội nghĩa với ông sao? Có phải là nếu tôi không đi, đám người bên ngoài lại xông vào đây không? Thích thì chiều, ông xem Bàn Gia tôi có sợ ông không. Cmn đứa nào nhăn mặt đứa đó làm cháu!” Bàn Tử nói chắc như đinh đóng cột.
“Bàn Gia, chẳng lẽ cậu thật sự không có hứng thú gì với chuyện tổ tiên của Trần gia hóa rắn sao?” Đường Nhân Kiệt nhìn Bàn Tử rồi hỏi.
Câu nói này của Đường Nhân Kiệt có sức cám dỗ rất lớn đối với Bàn Tử, sau khi ông ta nói xong, Bàn Tử không còn cự tuyệt một cách kiên quyết như trước nữa, thậm chí anh ta còn nhìn sang tôi, muốn hỏi xem ý kiến của tôi. Tôi có thể nói gì được đây? Chỉ có thể nhún vai với Bàn Tử.
“Bàn Gia tôi tin ông một lần cuối cùng, nhưng tôi nói trước, nếu như Trần Trụ Tử ở bên này xảy ra bất cứ vấn đề gì, Bàn Gia tôi đảm bảo Đường Nhân Kiệt ông không còn chỉnh tề nữa đâu, đây không phải là đe dọa.” Bàn Tử nói.
“Được, Bàn Gia ngài yên tâm, nếu như Trần Trụ Tử bên này có xảy ra chuyện gì, ngài cứ túm tôi mà hỏi.” Đường Nhân Kiệt vừa nghe thấy câu nói của Bàn Tử thì nhẹ nhõm, lập tức bảo đảm.
Hai chúng tôi đi ra khỏi bệnh viện, lên xe của Đường Nhân Kiệt, lại một lần nữa đi đến nơi mà lần trước chúng tôi ăn cơm, hơn nữa vẫn là căn phòng đó, Đường Nhân Kiệt đã chuẩn bị xong rượu thịt, nhưng mà lần này Bàn Gia luôn thích ăn uống cũng lại không hề động đũa, Đường Nhân Kiệt nói: “Ăn cơm trước đi, ăn cơm xong chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Thôi khỏi, Bàn Gia tôi còn sợ ông hạ độc tôi, có chuyện gì thì ông cứ nói đi.” Bàn Tử nói.
Đường Nhân Kiệt buông đũa xuống rồi nói: “Bàn Gia ngài đừng có thành kiến nặng nề với tôi như thế, chuyện lần trước thật sự là do Lưu Lão bảo tôi làm, tôi cũng đã khuyên Lưu Lão rồi, nhưng mà lời tôi nói thì có tác dụng gì chứ, bây giờ tôi có thể nói rõ với anh, chuyện giết Trần Trụ Tử, là ý của Trần Thạch Đầu ở Phục Địa Câu, bây giờ Trần Thạch Đầu đã có quan hệ thân thiết với Lưu Lão, còn thân hơn tôi rất nhiều nữa.”
___
Lúc Trần Đông Phương nói với tôi chuyện này, tuy là không nói rõ, nhưng cũng tỏ rõ ý cho rằng Trần Thạch Đầu rất có khả năng đã đứng cùng một phe với Lưu Lão, cho nên Đường Nhân Kiệt nói như vậy tôi cảm thấy ông ta không hề nói dối, tôi bèn hỏi: “Trước tiên khoan hãy nói chuyện này, Lưu Lão không có ở đây, ông có muốn nói thế nào chả được, trước hết nói cho rõ ràng chuyện của nhà Trần Đông Phương cái đã.”
Đường Nhân Kiệt do dự một lúc rồi nói: “Chuyện tôi biết thì không nhiều, nhưng thi thể mấy đời tổ tiên Trần Gia, đều nằm ở trong mười hai hang quỷ cả.”
Đường Nhân Kiệt nói xong thì lại cầm đũa lên gắp thức ăn, tôi và Bàn Tử cứ ngồi đợi nhưng ông ta lại không nói gì cả, tôi nhịn không được bèn hỏi: “Có vậy thôi hả?”
“Vậy còn chưa đủ sao? Nếu như tôi đoán không lầm, Trần Đông Phương hắn chắc chắn nói Trần gia phụ trách trông coi bia đầu rồng, làm ra một nguyên tắc bền vững như là canh giữ mộ gia tộc, Đường Nhân Kiệt tôi thừa nhận trong chuyện này tôi không biết nhiều, nhưng không có lợi thì thức khuya dậy sớm làm gì, Trần Đông Phương hắn cũng sạch sẽ không đến nỗi đi vào đó, hơn nữa nói trắng ra, Đường Nhân Kiệt tôi chẳng qua chỉ là một con chó của Lưu Lão, muốn kiếm tiền, trong chuyện này, các người biết rõ rồi, chuyện kiếm tiền này xem như đã sạch sẽ nhất rồi, còn Trần Đông Phương hắn thì lại muốn ngược dòng lên trên, tổ tiên Trần gia ở trên mưu tính trong nhiều thế hệ như vậy, e là không đơn giản như vậy đâu.” Đường Nhân Kiệt nói.
“Rốt cuộc là ông muốn nói gì?” Tôi nhìn Đường Nhân Kiệt rồi hỏi.
“Hai người các người không giống những người khác, đối với hai người mà nói, chẳng qua chỉ là nhúng chân vào để biết chân tướng, cho nên chúng ta hợp tác, nhất định sẽ là tình thế hai bên cùng có lợi, đừng làm hại đến tiểu Hạn Bạt đó, để thứ bên trong mười hai hang quỷ lại được nhìn thấy ánh mặt trời, tôi đảm bảo sẽ không làm hại đến bất cứ một người nào, chuyện này xong xuôi, các người đã biết được chân tướng, tôi cũng có thể từ trong chuyện này mà được tiến thân, cũng sẽ cho hai người một khoản tiền, cũng có thể cho hai người cổ phần của công ty, cuộc đời một người thật sự rất ngắn, vui vẻ trước đã, thế nào?” Đường Nhân Kiệt nói.