TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 139: Điệu Hổ Ly Sơn (1)

Quả nhiên chuyên gia vừa ra tay thì biết ngay có được hay không, chuyện xảy ra hôm nay, người dân của cả Phục Địa Câu đều đang bàn tán, nhưng không một ai bàn đến điểm này, mà Bàn Tử vừa nói ra như vậy, tôi bỗng cảm thấy anh ta nói rất có lý.

Tôi hỏi Bàn Tử: “Ý của anh là, muốn xảy ra được chuyện như vậy, thì nơi chôn cất mấy đời tổ tông của Trần Gia phải là một vị trí có phong thủy cực kì tốt, thậm chí vị trí phong thủy này chính là long huyệt trong truyền thuyết?”

“Rắn vốn dĩ là thứ giống rồng nhất, còn có thể hóa giao long, hóa rồng, cho nên muốn tổ tiên hiển hách hóa thành rắn, bắt buộc phải là long huyệt thì mới có hiệu quả, bây giờ Bàn gia thật sự không thể nhìn thấu Phục Địa Câu các cậu nữa rồi, nói thật, cả khu nghĩa trang mộ tổ của Trần Gia tôi cũng đã xem qua, vị trí này có thể nói là chỉ xếp sau mắt phong thủy chỗ mà bạn gái cậu ở trước đây thôi, nhưng cho dù là mắt phong thủy của cả Phục Địa Câu, cũng không thể nào lợi hại như vậy.” Bàn Tử nói.

Tôi gần như muốn kể cả chuyện người giấy ngựa giấy cho Bàn Tử nghe luôn rồi, bởi vì tôi có cảm giác, nếu như đem chuyện này nói cho Bàn Tử biết, Bàn Tử chắc chắn có thể giải thích thắc mắc cho tôi, ít nhất cũng cho tôi một câu trả lời tương đối. Nhưng tôi đắn đo suy nghĩ, vẫn cảm thấy không thể nói.

Nhưng tôi lại thật sự không thể nào kìm chế được sự tò mò trong lòng, bèn hỏi: “Bàn gia, vậy nếu như tất cả mồ chôn những người đứng đầu của Trần gia trước đây ở trong khu nghĩa trang của Trần gia đều là mộ chôn di vật, thật ra tro cốt thật sự đều là ở một chỗ khác thì sao? Ví dụ như là ở long huyệt mà anh nói ấy.”

“Vậy thì hợp lý rồi, người như vậy nhiều lắm, hồi trước rất nhiều người quyền cao chức trọng đều có rất nhiều mộ giả chôn di vật, một là để đề phòng bị trộm, hai là để che giấu huyệt mộ thật sự của mình, tránh bị người khác phát hiện ra, làm gì có hoàng đế nào có thể cho phép người khác chôn ở trong long huyệt đâu chứ. Nếu ở thời cổ đại mà phát hiện ra long huyệt thì đều phải hủy đi, nếu phát hiện có người được chôn ở bên trong, vậy thì trực tiếp bị phán tội ngỗ nghịch, hành quyết cả nhà!” Bàn Tử nói.

Sau khi anh ta nói xong thì nhìn sang tôi với vẻ mặt kì lạ, nói: “Vua trộm, có phải là cậu biết chuyện gì đó phải không?”

“Đâu có đâu có, tôi chỉ là thuận theo ý của anh rồi hỏi chút thôi.” Tôi vội vàng nói.

Bàn Tử cười cười nhìn sang tôi rồi nói: “Thành thật khai ra đi, con người cậu xưa nay không hề biết nói dối, Bàn gia tôi nhìn một cái là nhìn ra được ngay.”

“Thật sự không có mà.” Tôi nói.

“Thật sự không có hả?” Bàn Tử hỏi.

“Có, cậu ta nói dối đấy.” Chính vào lúc này thì ở ngoài cửa có người nói vào, sau đó thì một đám người ùn ùn kéo vào bên trong phòng bệnh, vốn dĩ giọng nói mà tôi nghe thấy tôi còn chưa nghe ra được là ai, nhưng vừa nhìn cách ăn mặc của đám người này thì liền biết ngay là ai rồi, quả nhiên là vậy, ở phía sau đám người vừa bước vào này, Đường Nhân Kiệt đang chầm chậm bước vào từ phía sau.

Đây cmn đúng thật là sợ cái gì thì gặp cái đó, tôi sợ sau khi Trần Đông Phương đi thì Đường Nhân Kiệt quay lại tính sổ, bây giờ ông ta đến thật rồi đây, tôi lập tức trở nên căng thẳng, nghiêng người một chút, sau khi che chắn trước người chú Trụ Tử xong thì chất vấn Đường Nhân Kiệt: “Ông chủ Đường, Trần Đông Phương chân trước vừa mới đi, chân sau ông đã đến, đây là có ý gì? Không dám báo thù chú ấy, chỉ dám đến ức hiếp chúng tôi sao?”

Bàn Tử nhìn thấy Đường Nhân Kiệt vẻ mặt cũng không còn điềm tĩnh, nhưng anh ta không căng thẳng như tôi, mà nhìn chằm chằm vào Đường Nhân Kiệt, nói: “Họ Đường kia, nợ lần trước Trần Đông Phương đã tính với ông rồi, Bàn Gia tôi không nói gì, nhưng ông thật sự không coi tôi là cái đếch gì à? Hôm nay Bàn Gia tôi cũng nói thẳng mặt ở đây, Trần Đông Phương không sợ ông, Bàn Gia tôi cũng chưa chắc đã sợ ông!”

Đường Nhân Kiệt giơ tay lên làm động tác đầu hàng, nói: “Tôi đương nhiên là biết Bàn Gia ngài bạn bè khắp thiên hạ, tùy tiện kéo đại ra một người thì cũng là người có thể bóp chết Đường mỗ đây, hai người các người đừng có căng thẳng chứ, đã quên mất chúng ta là bạn bè rồi sao? Trần Đông Phương quay lại rồi, tôi niệm tình năm đó là chiến hữu nên đến đón anh ta, ai mà ngờ con người đó không nể mặt lại hại tôi mất hết mặt mũi, nhưng người ta vô tình thì mình cũng đâu thể bất nghĩa được, chẳng phải là tôi cũng đâu có báo thù anh ta đâu thấy chưa? Hôm nay tôi đến đây, chính là để muốn giải thích với hai vị đây một chút, Trần Đông Phương kia có thành kiến với tôi, cũng đâu thể nào chỉ dựa vào mấy câu nói của hắn ta mà cắt đứt tình hữu nghị giữa chúng ta có phải không?”