Hiện tại không chỉ mình tôi mà cả người dân trong thôn đều nhìn ra sự việc không bình thường. Đầu tiên là dây thừng bị đứt, sau đó thời tiết thay đổi đột ngột giờ lại đến sự xuất hiện của một bầy rắn trong huyệt mộ. Trong phút chốc đám đông râm ran bàn tán, mọi người xôn xao nhưng cũng không ai đoán ra được đầu đuôi ngọn ngành.
Ông Chín nói với đám thanh niên đào mộ: “Mấy đứa làm sao thế? Đào thấy rắn cũng không biết mà nói sớm?”
“Ông Chín, oan cho chúng cháu quá, vừa nãy đào huyệt đâu có thấy con rắn nào đâu, đây có lẽ là do bị nước mưa cuốn xuống thôi, hoặc có thể phía dưới có hang rắn, bị nước ngập vào nên rắn mới bò ra.” Một người trong đám nói.
Ông Chín cũng chẳng còn cách nào khác, nhìn Trần Đông Phương nói: “Đông Phương, cậu làm chủ, nếu không được thì chúng ta nhanh chóng đào thêm một cái huyệt khác, chứ tiếp tục trì hoãn sẽ bỏ lỡ giờ lành.”
Trần Đông Phương đứng đó mặt không chút cảm xúc, thậm chí trong ánh mắt cũng không biểu lộ điều gì. Lý Thanh đứng bên cạnh nóng lòng muốn thử, mặc dù trong cái huyệt này có cả bầy rắn, nhưng với thân thủ của anh ta thì giải quyết đống rắn này không thành vấn đề. Chỉ là trong huyệt mộ xuất hiện rắn có liên quan đến phong thủy Trần gia, Trần Đông Phương chưa lên tiếng Lý Thanh không dám ra tay.
“Đông Phương?” Ông Chín thấy Trần Đông Phương không nói năng phản ứng gì thì gọi thêm câu nữa.
“Ông đợi cháu nghĩ thêm chút.” Trần Đông Phương cười nhẹ với ông Chín sau đó lại tiếp tục rơi vào trầm tư. Vừa nãy tôi còn ra sức thuyết phục bản thân không được quản chuyện của người khác, đặc biệt là chuyện như thế này thì người ngoài càng không nên nhúng tay vào, nhưng con người tôi vốn nhiệt tình, lại thêm mấy ngày này có ấn tượng khá tốt với Trần Đông Phương nên không nhịn được mà tiến lên nói: “Chú Đông Phương, liệu có phải có ai đó cố tình gây rắc rối? Nếu thực sự không ổn chú nói với anh trai cháu nhờ anh ấy đến xem xem?”
Trần Đông Phương vỗ vỗ vai tôi nói: “Chuyện này người ngoài can thiệp không thích hợp.”
Câu này vừa nói ra tôi như triệt để không nói được gì nữa, thậm chí còn cảm thấy nóng mặt. Tuy tôi biết Trần Đông Phương không có ý nói tôi quản nhiều chuyện, nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy tôi vẫn cảm thấy rất bẽ bàng, chỉ đành đứng qua một bên sau này không nói thêm câu nào nữa.
Trần Đông Phương cứ đứng như thế khoảng năm phút. Ông Chín nhìn thời gian sau đó lại giục, Trần Đông Phương lúc này mới gật đầu nói với ông Chín: “Ông Chín, cháu biết phải làm thế nào rồi.”
Nói xong Trần Đông Phương đột nhiên quay đầu quỳ xuống hành lễ với đám rắn trong huyệt, đặc biệt lạy lục nghiêm trang với con rắn to nhất ở giữa. Khấu đầu xong Trần Đông Phương đưa tay về phía Lý Thanh nói: “Dao”.
Lý Thanh lúc này có vẻ hơi khó xử.
Trần Đông Phương ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Thanh: “Dao!”
Lý Thanh lúc này mới vén ống quần từ cẳng chân rút ra một con dao găm đưa tới. Tôi không ngờ Lý Thanh lại có thể mang theo vũ khí trong người, mà Trần Đông Phương sau khi nắm lấy dao trong lòng bàn tay thì cứa liên tục một đường cho đến khi rút con dao ra khỏi tay thì bàn tay trái đã nhuốm đầy máu.
“Hôm nay vô ý mạo phạm, nhưng quan tài của phụ thân đã tới, mong các vị đại tiên nể mặt tổ tiên Trần gia mà rời đi chỗ khác, ân tình này xin được ghi lòng tạc dạ.” Trần Đông Phương nói xong thì giơ tay trái về phía huyệt mộ, máu chảy từng giọt tong tong hòa tan vào nước trong mộ.
Lúc này mọi người xung quanh im lặng như tờ, trong lúc đó có vài người xì xầm: “Gọi rắn là đại tiên, nói lời trịnh trọng ư? Liệu rắn có hiểu tiếng người không? Có tác dụng gì không?”
Tôi cũng vô cùng hiếu kỳ. Mấy ngày nay tiếp xúc với Trần Đông Phương tôi chỉ coi chú ta là cao thủ võ thuật chứ không phải một thầy pháp. Giống Bàn tử từng nói nghệ thuật cũng phải có chuyên môn. Chiêu này của Trần Đông Phương rất giống với cách làm của một thầy pháp nên tôi cũng rất tò mò liệu nó có tác dụng không.
Con rắn to nhất trong huyệt mộ dường như có linh tính, từ lúc Trần Đông Phương quỳ bái lạy con mắt xanh đen của nó cứ nhìn chằm chằm chú ta. Lúc Trần Đông Phương nhỏ máu của mình vào trong huyệt nó lại nhìn những giọt máu rơi xuống nước.
Trong lúc mọi người nghĩ cách của Trần Đông Phương không có tác dụng thì con rắn lớn nhất bỗng chuyển động thân mình bò lên trên mặt đất. Sau khi con rắn lớn bò lên mọi người đều lần lượt tách ra nhường một lối đi. Đám rắn nhỏ còn lại trong huyệt cũng từ từ bò theo rắn lớn về phía mộ tổ của nhà họ Trần. Phía mộ tổ có rất nhiều cỏ, chẳng mấy chốc đám rắn đã mất hút trong đó.