TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 136: Liệt Tổ Liệt Tông (2)

Trần Đông Phương lúc này mới đứng dậy nói với ông Chín: “Mau tát nước ra nhanh chóng hạ huyệt thôi.”

Ông Chín lúc này mặt mũi vẫn hiện lên nét kinh hoàng nhưng cũng hiểu được thời gian gấp gáp, nhanh chóng gọi mấy người tiếp tục xuống huyệt tát nước ra ngoài, quan tài hạ huyệt lập tức lấp đất. Bởi thời gian quá gấp nên một số lễ tiết nhỏ được bỏ qua, trực tiếp lấp đất lên quan tài, sau đó mọi người vái lạy ông Ba, quất ba roi rồi giải tán. Đợi tới lúc mọi người đều giải tán rồi tôi vẫn còn nghe được tiếng xì xầm nghị luận những chuyện xảy ra hôm nay.

Tôi cũng chuẩn bị đi về nhà, chuyện xảy ra ngày hôm nay vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu, mặc dù đây là chuyện nhà họ Trần bọn họ. Đúng lúc này Trần Đông Phương gọi tôi: “Diệp tử, lát nữa chú phải đi rồi, đi cùng chú tới Lạc Dương thăm Trụ tử đi.”

“Không đợi thất đầu của ông Ba sao?” Vốn theo tục lệ trong bảy ngày đầu sẽ đều bày lễ long trọng, sau đó mới bày tiệc rượu.

“Không đợi, thời gian của chú không nhiều.” Trần Đông Phương nói.

“Được, vậy cháu về nhà thay quần áo.” Tôi gật đầu với Trần Đông Phương, sau đó lại cảm thấy bản thân vô dụng quá, không học nổi cách từ chối sao?

Lúc tôi về tới nhà ông nội đang ngồi trong sân hút thuốc, thấy tôi ông hỏi: “Trần lão Tam đã chôn chưa?”

Tôi gật đầu nói: “Chôn rồi, vừa mới chôn xong.”

“Đám già này đều đã chết cả rồi.” Ông nội cười, nói xong ông đứng dậy phủi mông đi vào trong phòng.

Tôi tiến vào phòng thay bộ quần áo sạch, bỏ quần áo bẩn vào cái chậu sau đó ra khỏi nhà đi tới nhà ông Ba. Trần Đông Phương đang chào người dân trong thôn chuẩn bị đi. Đối với sự vội vã này của Trần Đông Phương chắc chắn sẽ có người nghị luận, làm ăn công to việc lớn thế nào mà đến thất đầu của bố đẻ cũng không ở lại? Nhưng nói thẳng ra đến người nhà họ Trần còn chẳng quản nổi chuyện trong nhà, mà tôi cũng quyết rồi lời nào nên nói mới nói, không nên nói tuyệt đối không hé răng nửa lời.

Sau khi Trần Đông Phương phó thác lại mọi chuyện cho ông Chín thì vẫy tay bảo tôi lên chiếc xe đã thuê từ trước. Sau khi tôi lên xe chú ta lại vẫy vẫy tay với mọi người, Lý Thanh lúc này khởi động xe từ từ lái đi.

Đợi xe ra khỏi con đường làng Trần Đông Phương vừa nãy sắc mặt còn nhẹ nhõm đổ vật cả người ra ghế, dường như vô cùng mệt mỏi.

“Diệp tử, câu nói đó của chú không có ý gì, cháu đừng nghĩ ngợi nhiều. Không cần biết cháu có tin không nhưng chú luôn coi anh Thiên Hoa như anh ruột mà đối đãi. Đối với cháu và Trọng Mưu chú cũng coi như con cháu ruột thịt trong nhà.” Trần Đông Phương nhắm mắt lại.

“Vâng, cháu biết.” Tôi cười nhẹ. Tôi có thể cảm nhận rõ Trần Đông Phương có tình cảm đặc biệt với cha tôi, nhưng nói coi tôi như con cháu trong nhà thì hơi khoa trương quá rồi. Bao nhiêu năm nay gia đình tôi nghèo rớt, nếu không có chú Trụ tử thậm chí tôi còn không có tiền học đại học. Lúc đó người chú làm ăn lớn ở Thượng Hải như chú đang ở đâu? Nếu không có sự việc của ông Ba chắc tôi còn không biết được mặt mũi chú như nào.”

“Chuyện xảy ra ngày hôm nay chú không nhờ Trọng Mưu tới, giống tối qua nó tới chắc cũng giống như Lý Thanh muốn chém hết đám rắn đó. Nhưng chuyện hôm nay và tối qua không giống nhau, đám rắn đó là liệt tổ liệt tông Trần gia.” Trần Đông Phương nhắm mắt nói.

Dù tôi đã quyết tâm coi mình như người ngoài cuộc trong chuyện này nhưng lời nói của Trần Đông Phương vẫn khiến tôi bị sốc, ngay cả Lý Thanh cũng phanh gấp đột ngột khiến xe suýt lao xuống mương.

“Đừng gấp, đi từ từ thôi.” Trần Đông Phương dặn dò Lý Thanh.

Lý Thanh gật đầu, mặt đầy mơ hồ tiếp tục lái.

“Bia đá đầu rồng bị đào lên rồi lại đặt vào là chuyện không tốt. Cho dù ông Ba của cháu vì chuyện này mà mất mạng nhưng không ngờ liệt tổ liệt tông vẫn còn trách tội, không cho ông ấy được chôn cất vào phần mộ của Trần gia. Người chết rồi còn nghiêm khắc hơn người sống, chú quỳ xuống bái lạy là hứa với bọn họ sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, nếu không bọn họ sẽ không rời đi. Diệp tử, hôm qua chú đã nói gì với cháu nhỉ? Chỉ cần dính vào vũng bùn lầy này thì không ai được toàn mạng trở ra. Đã nhiều năm như vậy chú luôn cố né tránh chuyện này nhưng hôm nay xem ra có tránh cũng không được nữa rồi.” Trần Đông Phương đã ngồi dậy, tôi không nhìn được biểu cảm của chú ta nhưng từ giọng nói có thể thấy người đàn ông này đang vô cùng mệt mỏi.