TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 137: Hóa Rồng (1)

“Chú, sao chú biết được đám rắn đó là tổ tiên Trần gia? Là biết thật hay chỉ là đoán?” Tôi nhìn Trần Đông Phương hỏi. Nếu thực sự đám rắn đó là tổ tiên Trần gia thì nói thật tổ tiên này cũng tuyệt tình quá. Ông Ba không phải không nghe theo lời tổ tiên bảo vệ bia đá đầu rồng, thậm chí ông ấy còn vì chuyện này mà chết, đến thế rồi mà vẫn không đồng ý cho vào mộ tổ à? Nhưng tôi cũng biết rằng rất nhiều người phạm phải một chút sai lầm đều sẽ cảm thấy tự trách nói cái gì mà không phải với liệt tổ liệt tông, có lẽ trường hợp này cũng vậy.

“Linh cảm, linh cảm không sai đâu. Ánh mắt con rắn lớn nhìn chú giống như người thân vậy, cảm giác này cháu không hiểu được đâu.” Trần Đông Phương nói.

“Nếu thực sự như lời chú nói thì những người giấy ngựa giấy đã kéo tổ tiên Trần gia đi rồi biến bọn họ thành rắn à?” Tôi hỏi.

Nếu là vậy thì có phải hơi quá đáng quá rồi không. Tôi có thể lý giải chuyện quỷ quái nhưng tuyệt đối không tin mấy chuyện người biến thành rắn, đây đâu phải thế giới trong chuyện Tây Du Ký?

Trần Đông Phương nhướn vai: “Cái này ai mà biết?”

“Vậy chú có dự định gì? Chú có định quản chuyện ở Phục Địa Câu nữa không?” Tôi hỏi.

“Kể cả không có chuyện này thì đại tiểu thư đang ở đây, cháu nghĩ chú có thể thoái thác sao?” Trần Đông Phương cười khổ.

Tiếp theo cả một đoạn đường đi trong im lặng. Chúng tôi trực tiếp tới bệnh viện, tình trạng của chú Trụ Tử đã có chuyển biến tốt hơn cho dù người vẫn chưa tỉnh lại. Trước mắt thì ít nhất cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng nữa. Trần Đông Phương để lại một khoản tiền, đây cũng có thể nói là đưa than trong tuyết, bởi tiền viện phí thuốc men của chú Trụ tử là một vấn đề lớn, trước nay vẫn đều nhờ cậy vào Trần Thanh Sơn, mà Trần Thanh Sơn cũng không phải người dư dả gì. Bàn tử nói có thể giúp, hơn nữa nhìn anh ta cũng không phải dạng thiếu tiền, nhưng cũng không thể để anh ta bỏ ra số tiền này.

Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Trần Đông Phương gọi tôi ra ngoài nói: “Chú quay lại Thượng Hải giải quyết một số công việc, ngày quay về cũng chưa xác định được. Vẫn là câu nói đó, hãy chăm sóc tốt cho đại tiểu thư, có việc gấp thì gọi điện cho chú. Đương nhiên nếu nơi này thực sự không ở được nữa thì cháu có thể đi Thượng Hải, cứ nói là tìm Trần Đông Phương.”

Câu nói này của Trần Đông Phương rất bá khí, nghe giống như tới Thượng Hải chỉ cần nói tên này ra là có thể tìm được người ngay vậy. Câu nói này khiến người ta liên tưởng tới lão đại lợi hại nhất ở Thượng Hải, điều này càng khiến tôi nghi ngờ sau lưng chú ta rốt cuộc là cao nhân nào. Sau cùng Trần Đông Phương quay sang nói với Bàn tử: “Bàn tử, có thể cùng tôi ra sân bay không?”

“Hả?” Bàn tử ngây ra một chút.

“Có chút chuyện cần thương lượng riêng với cậu.” Trần Đông Phương nói.

Bàn tử nhìn tôi, tôi lắc đầu ra vẻ không biết chuyện gì, có lẽ Trần Đông Phương chỉ muốn nói chuyện riêng với Bàn tử. Bàn tử nghĩ ngợi chút rồi nói: “Được, vậy nơi này toàn bộ giao lại cho tặc vương cậu, Bàn tử tôi vừa hay cũng muốn ra ngoài đi lại chút, mấy ngày nay bức bối chết đi được.”

Tôi ở lại bệnh viện trông chừng chú Trụ tử, Bàn tử cùng Trần Đông Phương đi ra sân bay. Nói thật một mình tôi ở bệnh viện có chút lo, ngộ nhỡ đám người của Đường Nhân Kiệt xông vào giết người thì tôi quả thực không ngăn nổi, nhưng tình huống vẫn an toàn, Bàn tử chỉ đi độ một tiếng đồng hồ là đã quay về, trong khoảng thời gian này không ai tới.

“Sao rồi Bàn tử, Trần Đông Phương đó nói gì với anh thế?” Tôi nhìn Bàn tử hỏi.

“Anh ta bảo tôi quay về sửa Võ Thánh Miếu.” Bàn tử nói.

“Cả một tiếng đồng hồ, chỉ nói có từng ấy chuyện? Anh lừa ma sao?” Tôi hỏi.

“Thực sự là chỉ có nhiêu đó. Trên đường anh ta chẳng nói năng gì, làm tôi bức bối chết đi được. Câu nói này cũng là lúc sắp lên máy bay mới nói, người đồng hương này của cậu thật kỳ quái.” Bàn tử nói.

Tôi vẫn còn có chút nghi ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ của Bàn tử không giống nói dối. Vậy thì kỳ lạ thật, câu nói ngắn như vậy có thể nói luôn ở đây mà, sao phải lôi Bàn tử ra tận sân bay? Lẽ nào Trần Đông Phương cố ý làm vậy để chia cách quan hệ giữa tôi với Bàn tử?

Lúc tôi còn đang nghĩ vấn đề này, Bàn tử nói: “Cái người đồng hương Trần Đông Phương này của cậu không đơn giản. Tôi cứ nghĩ hôm đó sao ông ta dám hống hách coi trời bằng vung như vậy liền nhờ bạn bè điều tra hộ. Bạn tôi nói Trần Đông Phương này là một con hắc mã mới nổi ở giới ngầm Thượng Hải hai năm gần đây, hơn nữa cái người luôn đi cùng ông ta Lý Thanh là một người vô cùng tàn nhẫn. Thượng Hải là nơi như thế nào chứ? Đâu đến lượt hai kẻ ngoại tỉnh đến làm mưa làm gió? Lúc đầu có không ít người muốn gây rắc rối, muốn ném hai tên không biết trời cao đất dày này xuống sông Hoàng Phố. Phải mất một khoảng thời gian hai người bọn họ mới đứng vững được, sau này mọi người đều nhận ra đây không phải hai kẻ ngoại tỉnh quê mùa mà là hai con mãnh rồng. Giờ không phải như xưa tay cầm con dao to là có thể chiếm lĩnh được địa bàn, Trần Đông Phương có thể đứng vững ở đất Thượng Hải, nếu không phải hai người đó là kiểu chó điên giết người không chớp mắt thì chắc chắn sau lưng phải có thế lực cực khủng chống lưng, chứ không thì đã chết tám trăm lần rồi.