TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 134: Dị Tượng (2)

Ở nông thôn, cho dù là tang sự hay hỉ sự thì đều sẽ có một người chủ trì, bình thường sẽ do một người khá là có uy vọng trong gia tộc đứng ra để đảm trách, trước đây những chuyện này đều do ông Ba làm, lần này thì do Trần Cửu Gia trong thôn đến đảm nhiệm, ông Chín là người xếp thứ chín theo vai vế trong nhà của ông Ba, cũng là người nhỏ tuổi nhất, năm nay cũng đã gần bảy mươi tuổi rồi, sau khi quan tài rơi xuống đất thì mọi người cũng râm ran một trận, ông Chín đứng ra rải một xấp tiền giấy rồi nói: “Hôm nay chôn cất, không kiêng kị gì hết, mau mau đổi sợi dây thừng khác rồi khởi quan đi.”

Sợi dây thừng lớn như vậy thật ra không hề dễ kiếm chút nào, đợi đến khi mọi người tìm được sợi dây thừng đến rồi một lần nữa quấn quanh quan tài, bầu trời vốn dĩ trong xanh nắng đẹp, chớp mắt đã biến thành mây đen vần vũ, sau đó còn có tiếng sấm ầm ầm, cơ bản là không cho người ta thời gian để kịp phản ứng, mưa như trút cứ vậy mà ào ào đổ xuống.

“Người già, phụ nữ và trẻ em quay vào nhà tránh mưa đi, đàn ông thì đi tiếp, mau mau hạ quan, đừng để mất thời gian làm trễ giờ anh Ba lên đường, khởi quan!” Sau khi ông Chín trưng cầu ý kiến của Trần Đông Phương xong thì nói.

Đầu tiên là dây thừng đứt, sau đó thì thời tiết thay đổi đột ngột, cái dự cảm không lành kia của tôi ngày càng trở nên mãnh liệt, tôi vốn dĩ đi phía sau đoàn đưa tang, lúc này khi mà khởi quan thì tôi lại đi lên phía trước với Trần Đông Phương, nói thì thầm: “Chú Đông Phương, có gì sai sai á, chuyện này là sao đây chú?”

Vẻ mặt của Trần Đông Phương cũng rất khó coi, chú ấy lắc đầu rồi ngẩng mặt lên nhìn trời, cơn mưa lớn lập tức khiến cặp kính của chú ấy ướt nhẹp, chú ấy lắc đầu rồi nói: “Không biết, chưa từng nghe thấy có tình huống gì thế này, đi thôi. Sau khi con người ta chết đi, chỉ cần xây mộ lên thì chẳng còn chuyện gì nữa.”

Tôi hỏi: “Có cần cháu gọi điện thoại hỏi Bàn Tử thử không? Anh ta là người trong nghề ở phương diện này, nói không chừng sẽ có kiến giải gì đó.”

“Không kịp nữa rồi.” Trần Đông Phương nói.

Nói thế nào thì dù sao đây cũng là chuyện của nhà người ta, sau khi Trần Đông Phương nói vậy thì tôi cũng ngại nói thêm gì nữa, chỉ là bây giờ thời tiết như thế này khiến trong lòng tôi ít nhiều gì cũng có chút thấp thỏm. Sau khi tôi quay trở lại với đoàn người đưa tang, đột nhiên tôi nhớ ra, tuy lúc này Bàn Tử đang ở Lạc Dương để trông chừng chú Trụ Tử, nhưng sao tôi lại quên mất anh trai mình đang ở gần đây ta, đường từ Tam Lý Đồn đến đây cũng chỉ mất có mấy phút thôi.

Tôi liền lén gọi một cuộc điện thoại cho anh trai, anh trai tôi bắt máy rất nhanh, tôi nói với anh ấy trong điện thoại: “Anh trai, chuyện tối hôm qua em đã nhìn thấy rồi, bây giờ em đang trên đường đi đưa tang, nhưng ban nãy sợi dây thừng cột quan tài đột nhiên bị đứt ra, bây giờ thì trời đang mưa như trút nước, em luôn cảm thấy đây là điềm báo không may gì đó. Không phải là sẽ có chuyện gì chứ?”

Anh trai tôi ở đầu dây bên kia ngừng lại một lúc, anh ấy nói: “Chuyện của Trần gia, em không cần lo.”

Nói xong, anh trai tôi lập tức cúp máy.

Cúp máy xong, tôi thấy có chút ngượng ngùng, câu nói này của anh trai tôi tuy hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng đâu phải là không có lý đâu, người lợi hại thông minh như Trần Đông Phương còn thấy không sao, tôi ở đây lo vớ lo vẩn cái gì chứ? Ví dụ như chuyện tối hôm qua, ngay từ đầu Trần Đông Phương đã không định để tôi nhìn thấy, nếu như không phải do câu nói của anh trai, có lẽ tôi vĩnh viễn sẽ không biết gì về chuyện này. Điều này có nghĩa là người thông minh luôn có suy nghĩ của riêng mình, cũng có nghĩa là thằng to đầu ngu ngốc như tôi đây chẳng có tí thông minh gì cả. Huống hồ chi bây giờ đang là mùa hè, thời tiết đột ngột thay đổi cũng là chuyện bình thường, tôi không thể gặp chuyện gì cũng đều suy nghĩ theo phương diện mê tín phong kiến được.

Sau khi tự khuyên nhủ bản thân mình xong, tôi cũng không lo nghĩ nhiều như vậy nữa mà cùng đi đưa tang với đoàn người, mãi cho đến khi tới bên trong nghĩa địa tổ tiên của Trần gia, sau khi đến đây, vậy mà cơn mưa lại tạnh, thời tiết mùa hạ chẳng khác gì sắc mặt của phụ nữ, nói đổi là đổi. Sau khi đi vào bên trong, tuy mặt đất nhớp nháp sình lầy, nhưng mọi người cũng đều quỳ xuống, thực tế thì trải qua một trận mưa to như ban nãy, bây giờ quần áo của mọi người đều đã ướt nhẹp.

Huyệt mộ đã được mấy hậu bối trong thôn đào sẵn xong xuôi, bởi vì cơn mưa to xối xả ban nãy mà bây giờ cả huyệt mộ bị đọng nước, cho nên tạm thời không thể đặt quan tài vào đó được, sau khi ông Chín xem giờ một cái thì nói với Trần Đông Phương: “Đông Phương, sắp sửa đến giờ rồi, đợi nước tự ngấm xuống thì sẽ không kịp, hay là chúng ta xuống đó tát nước ra?”

Trần Đông Phương gật gật đầu, mấy thanh niên trẻ tuổi cũng không để ý bận tâm gì, cầm lấy thuổng sắt rồi nhảy xuống huyệt mộ, dùng thuổng sắt hất nước từ trong huyệt mộ ra ngoài.

Nhưng còn chưa tát được bao nhiêu nước, đột nhiên có một thanh niên xúc một xẻng hất ra một con rắn, cậu thanh niên đó bị dọa cho một trận, té phịch xuống bên trong huyệt mộ, cú té này chẳng hề hấn gì, nhưng cậu ta lập tức kêu lên oai oái, lúc cậu ta đứng dậy, trong tay cậu ta, lại túm được hai con rắn.

Lúc này mọi người rần rần lùi về sau, mấy cậu thanh niên tát nước bên trong huyệt mộ kia cũng đã hoảng loạn nhảy ra ngoài, tôi vừa nhìn thấy tình huống này thì nghĩ thầm cmn chẳng lẽ lại xảy ra chuyện nữa sao? Bèn vội vàng chạy qua đó xem thử.

Đến đó thì tôi ló đầu ra nhìn, chỉ thấy bên trong huyệt mộ này chi chi chít chít toàn là rắn.

Trong đó có một con rắn, được bầy rắn cung phụng ở chính giữa giống y như quần tinh bái nguyệt, mà con rắn này to thật to, ở đây chúng tôi chưa từng nhìn thấy con rắn nào to như vậy, to giống như mãng xà ở trên phim.

Con rắn này không hề sợ người.

Nó ngẩng đầu lên, phát ra tiếng, giống như là đang nhìn lại chúng tôi.