TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 133: Dị Tượng (1)

Tôi và Trần Đông Phương cùng đi đóng nắp quan tài cho ông Ba, bên trong quan tài chỉ đặt mấy bộ đồ thường ngày của ông Ba, sau khi phụ xong công việc này tôi mới trở về nhà, lúc về đến nhà thì Hàn Tuyết đã đi ngủ rồi, tôi cũng không thể làm phiền cô ấy, mà nằm một mình trên sô-pha, trong suốt khoảng một thời gian dài từ trước đến nay, tôi chưa từng có cảm giác sợ hãi đến như vậy, người đứng đầu gia tộc họ Trần, sống thì bảo vệ bia đầu rồng, thi thể sau khi chết còn bị mấy người giấy đó kéo đi. Điều này có nghĩa là sau khi chết cũng không được tha.

Tôi hút thuốc hết điếu này sang điếu khác, trong đầu toàn là câu nói của Trần Đông Phương: “Chỉ cần bị cuốn vào trong chuyện này thì không một ai có thể thoát thân, cũng không một ai có kết cục tốt đẹp, đây chính là số mệnh.”

Câu nói này thậm chí còn khiến tôi cảm thấy lạnh buốt đến mức nghẹt thở hơn là mấy người giấy kia nữa.

Ông Ba bị chết treo, chú Trụ Tử thì bị thiêu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, còn vào hai mươi ba năm trước, cha tôi bị lột da mà chết, mấy đời tổ tiên của người đứng đầu dòng họ Trần sau khi chết thi thể đều bị kéo đi, mấy người này gần như đều kiểm chứng cho câu nói của Trần Đông Phương, không thể có kết cục tốt đẹp, cho dù có chết cũng không được yên thân.

Tôi không ngừng suy nghĩ, nghĩ xem có đáng không, thậm chí tôi còn nghĩ, nếu như anh trai tôi không quay lại, tôi vẫn ở Phục Địa Câu làm cán bộ thôn, ngày tháng trôi qua tuy nhạt nhẽo nhưng cũng bình yên, sau khi anh trai tôi quay về, cả chặng đường này tuy mạo hiểm giật gân, nhưng lại khiến cuộc sống của tôi trở nên phong phú hơn. Đồng thời cũng khiến tôi rơi vào trong vòng xoáy này, rốt cuộc có đáng hay không?

Hoặc cũng có thể nói, tất cả những chuyện này đối với tôi mà nói rốt cuộc có lựa chọn nào hay không?

Tôi cứ ngồi thừ ra như vậy suốt một đêm, tôi không có cách nào để chợp mắt được, chỉ cần nhắm mắt lại, toàn bộ những khung cảnh mà dạo gần đây tôi đã trải qua đều hiện ra trước mắt tôi, cô Ngốc mặc bộ đồ liệm, vạch phần bụng máu chảy đầm đìa ra, tiểu Hạn Bạt xanh lè nhưng đôi mắt lại một màu đen nhánh, rồi còn cả chuyện mấy người giấy mà con người đốt cúng cho tổ tiên vậy mà có thể kéo quan tài đến.

Mãi cho đến khi tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng kèn Tây, đây là đội kèn Tây trong đội ngũ mà Trần Đông Phương tìm về để đưa đám ông Ba, mới sáng sớm bảnh mắt đã bắt đầu thổi kèn, mẹ tôi cũng dậy từ rất sớm, đi mua hai xấp giấy tiền vàng mã về rồi nói với tôi: “Tuy chúng ta mang họ Diệp chứ không phải họ Trần, nhưng từ nhỏ ông Ba đã đối xử với con cũng không tệ, con đi đưa tiễn ông Ba đi, haiz, một người đang yên đang lành, sao mà nói chết là chết ngay vậy không biết.”

Nói xong, mẹ tôi nhìn mớ đầu lọc thuốc lá trên đất rồi thở dài một cái, nói: “Cái thằng bé này, cả đêm không ngủ à?”

“Hồi chiều con ngủ một giấc rồi, nên buổi tối không ngủ được nữa. Mẹ, con đi đốt giấy tiền vàng mã cho ông Ba đây.” Nói xong, tôi lấy xấp giấy tiền từ trong tay mẹ tôi, cặp dưới nách rồi đi ra khỏi nhà.

Tang lễ của ông Ba, là một tang lễ bình thường của mấy người già ở nông thôn, ngoại trừ việc vì uy vọng của ông Ba mà gần như toàn bộ người của nhà họ Trần đều đến ra thì chẳng có gì là đặc biệt phô trương. Giống như bây giờ trong cả cái thôn này có lẽ ngoài tôi và Trần Thanh Sơn ra thì không một ai biết chuyện Trần Đông Phương là một người cực kì lợi hại ở bên Thượng Hải, xét từ một điểm này thì có thể thấy, Trần Đông Phương chính là một người rất khiêm tốn, nếu đổi lại là nhà nào khác, đa phần đều sẽ yêu cầu làm sao cho có khí thế.

Sau khi tôi đến cũng được người ta phát cho một tấm khăn tang trắng, trong số những người cùng đưa tang, người khác họ cũng không phải là không thể tham gia tang lễ, chỉ có điều là không được tế bái trên đường đi đưa tang mà thôi, đợi khi đã đến giờ, mọi người đồng loạt khởi quan, đoàn đưa tang cứ như vậy mà xuất phát, còn vị trí bia mộ của ông Ba chính là nằm trong nghĩa địa tổ tiên của nhà họ Trần, ngay kế bên phần mộ chôn cất cha ruột của ông Ba.

Đoàn đưa tang sẽ dừng lại một chút ngay ngã tư đường, lúc này họ bày biện bàn thờ, rồi bà con họ hàng của ông ba khóc nức nở, trước mắt thì tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi, ngay vào lúc đi đến ngã tư đường cuối cùng để ra khỏi thôn, lúc sắp khởi quan sau khi kết thúc việc khóc lóc thống thiết, đã đột ngột xảy ra biến cố, sợi dây thừng lớn quấn quanh quan tài đột nhiên bị đứt, mấy cậu thanh niên khiêng quan tài lảo đảo một cái, quan tài cũng tuột xuống đất, đụng vào nền đất làm bụi bay mù mịt.

Sợi dây thừng đó cũng to cỡ cánh tay của một đứa trẻ con, làm sao mà có thể không chịu nổi một cỗ quan tài trống được? Bởi vì những chuyện đã xảy ra gần đây, đột nhiên tôi có một dự cảm không lành, nghĩ thầm trong bụng không phải đây là điềm báo có chuyện gì không hay đó chứ?