Trần Đông Phương lại thắp hương cho tổ tiên của Trần gia, chú ấy ngồi xuống chiếc đệm cói, châm một điếu thuốc rồi nói một cách từ từ chậm rãi: “Đây là lời nguyền rủa của việc người đứng đầu nhà họ Trần trông coi bia đầu rồng.”
Theo ý của Trần Đông Phương, cái nơi Phục Địa Câu này vốn dĩ không phải là một cái thôn, là tổ tiên của Trần gia đã định cư ở đây từ mấy trăm năm trước, lý do họ định cư ở đây chính là vì để trông coi tấm bia đầu rồng này, nhưng còn về chuyện tấm bia đầu rồng này rốt cuộc là do một vị đại năng đời trước của Trần gia lập nên, hay Trần gia chỉ có trách nhiệm trông coi thì do thời gian trôi qua đã quá lâu nên không thể xác nhận được, hoặc cũng có thể nói bí mật này thật ra chính là một nửa bí mật mà Trần Thạch Đầu đã biết.
Nhưng bắt đầu từ lúc đó, người nhà họ Trần bắt đầu canh giữ nơi này, sau khi mỗi một tộc trưởng của Trần gia qua đời thì sẽ có một kiếp nạn, tộc trưởng của Trần gia là kiểu cha truyền con nối, cho nên dòng dõi tộc trưởng đang nói đến ở đây chính là một chi tộc của ông Ba. Sau khi tộc trưởng của Trần gia qua đời, vào đêm của ngày thứ ba sẽ có người giấy ngựa giấy kéo một cỗ quan tài bằng đá đến, rồi đem thi thể của trưởng tộc Trần gia đi, không một ai biết người giấy ngựa giấy này từ đâu mà đến, với lại về chuyện thi thể của trưởng tộc Trần gia bị kéo đến nơi nào, chuyện này cũng không biết nốt.
Nhưng cứ mỗi một đời tộc trưởng, không một ai có thể tránh được kiếp nạn này.
Xảy ra chuyện như vậy, không phải là không có ai nghĩ đến chuyện ngăn cản, nhưng mà chưa một ai có thể thành công, thầy âm dương khắp thiên hạ bây giờ đa phần đều là thứ ba lừa bảy lọc, trong đó cũng không thiếu những người mua danh trục lợi, nhưng ở xã hội cũ trước đây tuyệt đối không thiếu những cao nhân chính hiệu, có mấy người trong số những người mà Trần gia tìm được thậm chí còn là bậc đại năng, nhưng lại không một ai có thể ngăn cản được.
Lúc Trần Đông Phương kể đến đây, tôi không kìm được mà hỏi: “Đều không có một ai có thể cản được người giấy ngựa giấy quan tài đá sao?”
Trần Đông Phương khẽ lắc đầu, nói: “Không phải là chưa từng có, nhưng kết quả đều như nhau, thậm chí còn kinh hoàng hơn, tôi từng nghe ông Ba của cậu kể rằng, đã từng có một thầy âm dương đặc biệt lợi hại được Trần gia ủy thác, lập nên một đại trận phong thủy ngay từ đường của Trần gia từ ba tháng trước, pháp trận đó là một pháp trận cực kì cao thâm của Đạo gia, vào đêm của ngày thứ ba, quả thật đã ngăn được người giấy ngựa giấy muốn đến để kéo thi thể đi, hơn nữa còn giữ được cỗ quan tài đá lại nữa, nhưng vào đêm của ngày thứ tư.”
Lúc Trần Đông Phương kể đến đây, lại một lần nữa dừng lại một lúc, môi của chú ấy có chút trắng bệch, chú ấy cắn răng nói: “Vào đêm của ngày thứ tư, một đội âm binh không đầu kéo đến, chúng là một đám xác chết, người nào người nấy đều không có đầu, đám thi thể này đao thương không chém được chúng mà sức chiến đấu của chúng cũng rất mạnh, lúc mấy âm binh không đầu này kéo đến thì thầy âm dương đó biết mình đã gây ra họa lớn, để không liên lụy đến người của Trần gia, ông ấy một thân một mình đem theo thi thể của tộc trưởng Trần gia chống chọi với âm binh, cuối cùng thầy âm dương đó bị chém thành từng mảnh, thi thể của tộc trưởng Trần gia và cỗ quan tài bằng đá đó lại bị mấy âm binh kia đem đi. Cho nên cậu đã biết tại sao tôi không đứng ra ngăn cản rồi chứ? Tôi biết ở đây có anh trai cậu, có Lý Thanh và tôi, muốn ngăn cản mấy người giấy ngựa giấy này cũng dễ, nhưng sau đó sẽ kéo đến âm binh, cho dù chúng ta may mắn thắng được âm binh, vậy thì đêm thứ năm sẽ thế nào? Sẽ có thứ gì kéo đến nữa?”
Tôi há hốc mồm, miệng trở nên đắng nghét, một chữ cũng không thốt ra được.
“Bây giờ không còn cái gọi là trưởng tộc Trần gia nữa, nhưng vẫn như vậy sao?” Tôi hỏi.
Trần Đông Phương cười khổ, nói: “Ông Ba của cậu cũng đâu còn là trưởng tộc của Trần gia, nhưng cũng đâu có ích gì, bây giờ người đứng đầu nhà họ Trần chính là tôi, theo quy tắc gia tộc thời xa xưa thì sẽ do tôi tiếp nhận vị trí trưởng tộc nhà họ Trần, cho nên sau khi tôi chết đi, cũng sẽ giống như ngày hôm nay vậy, tôi biết cho dù tôi có trốn đến Thượng Hải cũng vô dụng.”
“Cái này rốt cuộc là thứ gì vậy!” Tôi nói.
“Không biết, là một người của nhà họ Trần, sớm muộn gì tôi cũng trải qua chuyện này, nên tôi thật lòng hy vọng anh trai của cậu có thể thật sự giải được câu đố về Mười hai hang quỷ, nhưng là một người chú của các cậu, tôi cũng không muốn các cậu bị cuốn vào trong chuyện này.” Trần Đông Phương nhìn tôi rồi nói.
Tôi nhìn sang chú ấy, không biết phải nói gì, càng không biết làm thế nào để an ủi con người vốn dĩ đã rất kiên cường này.
“Nhưng chỉ cần bị cuốn vào trong chuyện này thôi thì không một ai có thể thoát thân được, cũng sẽ không một ai có kết cục tốt đẹp, đây chính là số mệnh.” Trần Đông Phương hoe hoe đôi mắt, nói xong thì chú ấy đứng dậy rồi bảo: “Đi thôi, đi vào nhà phong quan, sáng sớm ngày mai sẽ hạ táng, Diệp Tử, có phải cậu rất tò mò các đời trưởng tộc của Trần gia được hạ táng như thế nào không? Thật ra chính là mộ chôn di vật. Không phải là không muốn, mà là không có thi thể để chôn cùng.”