TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 131: Một Bí Mật Khác (1)

Trong một buổi đêm thế này, ánh sáng màu đỏ mờ mờ từ chiếc đèn lồng đỏ trước cổng từ đường nhà họ Trần hắt lên trên người đám người giấy, cảnh tượng như vậy khiến cả người tôi gần như không đứng vững nổi. Tôi quay đầu lại nhìn Trần Đông Phương một cái, mới phát hiện ông ấy cũng cực kì căng thẳng sững cả người nhìn chằm chằm vào đám người giấy, ngựa giấy, quan tài đá đang từ từ tiến đến. Ngay cả vẻ mặt của vị tăng sĩ mù, người luôn có vẻ trông như một người bước ra từ game cũng trở nên nghiêm trọng.

Tim tôi gần như muốn nhảy ra ngoài, lúc này đột nhiên có một bàn tay vịn chặt vào vai tôi, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Trần Đông Phương, chú ấy gật đầu với tôi, dùng giọng nói cực kì nhỏ mà nói: “Đừng động đậy, cũng đừng phát ra tiếng.”

Tay chú ấy cứ vịn vào vai tôi như vậy, lực cũng vừa phải, tôi cảm thấy giống như có một bậc thầy mát-xa tài nghệ cao siêu đang xoa bóp tôi vậy, cảm giác ở trên vai thậm chí còn xua tan nỗi sợ hãi của tôi, còn khiến cho cả người tôi trở nên bình tĩnh lại.

Còn vào lúc này, đám người giấy dắt ngựa giấy, ngựa giấy kéo xe giấy đó cuối cùng cũng dừng lại trước cổng từ đường của Trần gia, mấy người giấy đó dừng xe lại giống như người sống vậy, sau đó người giấy mở cổng từ đường của Trần gia ra, đi vào bên trong, chẳng bao lâu sau, mấy người giấy đó vậy mà lại khiêng một người từ trong từ đường của Trần gia ra ngoài!

Người này, chính là ông Ba đang được mặc áo liệm!

Lý Thanh sắp sửa ra tay, một bàn tay khác của Trần Đông Phương đã ngăn cậu ta lại, lắc lắc đầu với cậu ta, nhỏ giọng nói: “Không cần hành động.”

Mấy người giấy đó sau khi khiêng ông Ba ra ngoài, thì có hai người giấy leo lên trên xe giấy, mở tấm nắp quan tài của cỗ quan tài đá ra, sau đó đưa di thể của ông Ba đặt vào bên trong cỗ quan tài bằng đá đó, nắp quan tài lại một lần nữa được người giấy đậy lại, rồi sau đó, mấy người giấy này tiếp tục kéo ngựa giấy, quay ngược đầu ngựa giấy lại, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

Mãi cho đến khi người giấy ngựa giấy biến mất hoàn toàn không còn nhìn thấy nữa, tôi mới thở hắt ra một hơi dài, cả người gần như muốn khụy xuống trên mặt đất, lúc này Trần Đông Phương cũng mồ hôi đầy đầu, chú ấy móc thuốc lá ra đưa cho tôi và Lý Thanh mỗi người một điếu, hai chúng tôi châm thuốc, Lý Thanh cầm điếu thuốc đưa lên mũi ngửi ngửi, cũng không hút.

Tôi muốn hỏi chuyện này là như thế nào, nhưng bây giờ tôi gần như không còn chút sức lực nào để mở miệng nói chuyện, ba người chúng tôi cứ ngồi ở đó như vậy khoảng mười mấy phút đồng hồ, Trần Đông Phương đứng lên rồi nói: “Đi, đi vào trong nhà thờ tổ rồi nói chuyện.”

Chân cẳng tôi vẫn còn hơi mềm nhũn, Lý Thanh phải dìu tôi, như vậy tôi mới có thể đi được vào bên trong từ đường, quả nhiên, ngay tại vị trí có đặt thi thể của ông Ba ở bên trong từ đường bây giờ đã chỉ còn lại một tấm thảm, thi thể đã biến mất không nhìn thấy đâu nữa, điều này khiến cho tia hy vọng cuối cùng của tôi cũng tiêu tan, tôi vốn cho rằng thứ mà người giấy khiêng đi có lẽ chỉ là hồn phách của ông Ba, chứ không phải là cái xác thật.

Vẻ mặt của Trần Đông Phương không hề dễ chịu, nhưng chú ấy vẫn cười khổ nhìn tôi rồi nói: “Bây giờ đã biết đáng sợ thế nào rồi chứ? Đây chính là nguyên nhân mà tôi không muốn quản chuyện của Phục Địa Câu đấy, quá là phức tạp.”

Tôi khẽ gật đầu, hỏi lại: “Anh trai cháu nói tối nay đến giúp, là nói chuyện này phải không?”

Trần Đông Phương gật đầu, nói: “Ừm, cậu ta muốn giúp tôi ngăn cản người ta kéo thi thể đi, nhưng tôi lại không dám làm như vậy.”

Bây giờ sự việc cũng đã khá rõ ràng, chẳng trách trước khi Trần Đông Phương quay lại cứ luôn dặn dò tôi rằng trước khi chú ấy quay lại thì không được hỏa táng di thể của ông Ba, cũng chẳng trách sau khi tôi chuyển lời của anh trai đến Trần Đông Phương thì vẻ mặt chú ấy lại trở nên kì lạ như vậy, có thể chú ấy cảm thấy kì lạ là vì sao anh trai tôi lại biết chuyện này, nhưng điều mà tôi không hiểu đó là, nếu như Trần Đông Phương đã biết chuyện sẽ có mấy người giấy ngựa giấy này đến kéo di thể của ông Ba đi, vậy tại sao là một người con mà chú ấy lại không ngăn lại, dựa vào hiểu biết của tôi về anh trai tôi, chuyện mà anh ấy muốn làm thì tuyệt đối anh ấy phải nắm chắc một mức nhất định. Nếu thật sự muốn ngăn cản thì nhất định sẽ có thể thành công.

Trần Đông Phương giống như nhìn thấu được tất cả những suy nghĩ trong lòng tôi, chú ấy nhìn lên hàng bài vị của các đời tổ tiên của Trần gia trên gian thờ, nhẹ giọng nói: “Diệp Tử, chắc chắn cậu không hiểu tại sao tôi lại không ngăn cản, cũng rất tò mò chuyện này rốt cuộc là thế nào, tôi vốn không định nói cho cậu biết, nhưng tôi không biết tại sao người anh trai Tôn Trọng Mưu của cậu lại hiểu chuyện của Trần gia rõ như vậy, tôi vốn cho rằng chuyện này còn bí ẩn hơn cả bí mật về tấm bia đầu rồng của Trần gia, nhưng sau đó tôi vẫn quyết định sẽ nói với cậu, còn để cậu tận mắt chứng kiến một trận, đây có thể là chuyện cuối cùng tôi có thể giúp cậu trước khi sắp đi. Ông Ba của cậu đã đi rồi, cái nơi Phục Địa Câu này, tôi sẽ không quay lại nữa.”