TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 130: Người Giấy, Ngựa Giấy Và Quan Tài Đá (2)

Lúc tôi đang còn tính luồn tay vào để làm động tác tiếp theo, Hàn Tuyết vốn đã mê mẩn cả người lại đẩy tôi ra một cái, cô ấy đẩy tôi ra một cách rất dứt khoát, nói: “Bây giờ vẫn chưa được!”

Sau đó dọa người tôi tỉnh từ trong trạng thái đó.

Hàn Tuyết cúi thấp đầu, bộ dạng giống như một đứa trẻ mắc lỗi nói với tôi: “Diệp Tử, em biết mấy đôi yêu nhau hiện nay đều như vậy, nhưng bây giờ thật sự không được.”

Bộ dạng này của cô ấy khiến tôi thấy đau lòng vô cùng, tôi vươn tới kéo cô ấy ôm vào lòng, tựa cằm vào trên đỉnh đầu cô ấy, tôi ngửi thấy rõ mùi hương dầu gội đầu trên tóc cô ấy, nói: “Xin lỗi, là lỗi của anh, anh không trách em. Nói thật lòng, em có thể nhìn trúng anh, đó đã là phúc phần cả đời này của anh rồi.”

Chính vào lúc này, điện thoại của tôi đột ngột reo lên, dọa hai chúng tôi giật nảy mình, nói thật một cú điện thoại gọi đến đúng ngay lúc này thật là một cảnh tượng đáng xấu hổ, còn vốn định vứt điện thoại sang một bên, ai ngờ nhìn thấy số điện thoại hiển thị, đó vậy mà là Trần Đông Phương.

“Con trai của ông Ba, là một nhân vật lợi hại, còn cái người một mình chọi ba mươi người là thuộc hạ của chú ấy.” Tôi nói với Hàn Tuyết.

Hàn Tuyết khẽ gật đầu, nói: “Vâng, em biết rồi, anh nghe máy đi.”

Trước khi tôi bắt máy có ngó đồng hồ một cái, lúc này đã là mười giờ rưỡi, không biết giờ này Trần Đông Phương còn gọi điện thoại cho tôi làm gì nữa? Tôi nhớ đến câu nói mà anh trai bảo tôi chuyển lời tới Trần Đông Phương, chẳng lẽ tối nay Trần Đông Phương sẽ gặp phải phiền phức gì, này là muốn tìm anh trai tôi để cầu cứu sao?

Tôi bắt máy xong, nói: “Chú Đông Phương, muộn như vậy rồi còn có chuyện gì thế?”

“Cái chuyện mà ban ngày anh trai cậu có nói đó, tôi vốn không muốn để cho cậu biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy vẫn muốn bảo cậu đến xem thử.” Trần Đông Phương nói.

“Chuyện gì thế ạ?” Tôi hỏi.

“Cậu đến thì sẽ biết ngay thôi.” Trần Đông Phương nói.

“Có cần cháu gọi anh trai cháu không?” Tôi hỏi lại một lần nữa.

“Không cần đâu, cậu ta muốn đến thì sẽ tự mình đến. Tôi ở bên đây đợi cậu, từ đường nhà họ Trần.” Trần Đông Phương nói xong thì tắt máy.

Tôi mở loa ngoài, cho nên Hàn Tuyết đều nghe thấy hết, cô ấy bước đến giúp tôi chỉnh sửa lại một chút, bởi vì ban nãy nằm ngủ nên quần áo nhăn nhúm hết cả: “Đi đi, chú ý an toàn nhé.”

“Vậy anh đi một lát rồi về, đừng ngủ nhé, đợi anh.” Tôi nói.

“Mau đi đi.” Hàn Tuyết mỉm cười rồi nói.

Tôi ra khỏi nhà, đốt một điếu thuốc, đi thẳng một đường đến từ đường nhà họ Trần, hồi trước nhà thờ tổ nhà họ Trần là do ông Ba lo liệu, tất cả đều ngăn nắp đâu ra đó, mỗi năm vào lúc tế tổ, người nhà họ Trần đều phải có mặt ở đây để tham gia diễn kịch cho tổ tông xem, tôi đi đến đó, từ xa đã nhìn thấy hai người Trần Đông Phương và Lý Thanh đứng bên ngoài cổng của từ đường.

Tôi bước qua đó rồi lên tiếng hỏi: “Giờ này sao lại đi đến đây?”

Tôi cho rằng Trần Đông Phương không thường xuyên quay về, quay về rồi thì sẽ thắp hương cho tổ tông, ai biết được Trần Đông Phương lại nói: “Đi thôi, đi theo tôi.”

Tôi đi theo Trần Đông Phương cùng bước vào từ đường nhà họ Trần, vừa bước vào trong, tôi đã nhìn thấy trên nền từ đường, di thể của ông Ba nằm đó, di thể mặc bộ đồ liệm, đã được trang điểm rồi, nói thật, cho dù bây giờ đang có hai người đi bên cạnh, bên trong từ đường đặt nhiều bài vị như vậy mà nhìn thấy một thi thể mặc áo liệm như thế này, tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

“Sao lại đem ông Ba về đây thế?” Tôi hỏi Trần Đông Phương.

“Đây là bí mật của người đứng đầu dòng họ Trần.” Trần Đông Phương hạ giọng nói, ánh nến leo lắt, tôi nhìn ánh mắt của Trần Đông Phương, một ánh mắt nhìn xa xăm mơ màng.

Trần Đông Phương không nói gì thêm nữa, chú ấy đi thẳng đến lấy nhang rồi đốt cho tổ tông của Trần gia, sau đó thì cứ đứng như phỗng ở đó, tôi lén lén hỏi Lý Thanh: “Có chuyện gì thế?”

Lý Thanh nhún nhún vai rồi nói: “Ai mà biết.”

Chúng tôi cứ đợi như vậy một tiếng đồng hồ, lúc này Trần Đông Phương mới bước tới, nói: “Đi thôi, sang bên kia, nhớ kĩ, lát nữa các cậu nhìn thấy gì cũng tuyệt đối không được kể với bất cứ ai.”

Tôi lập tức bắt đầu trở nên căng thẳng, không biết rốt cuộc chuyện này là sao, nhưng vẫn cứ lẳng lặng đi theo Trần Đông Phương sang mảnh đất hoang bên cạnh từ đường, cỏ ở bên mảnh đất hoang này rất um tùm, vừa hay có thể giúp tôi trốn được trong đó.

Sau khi vào đó, tôi phát hiện Trần Đông Phương luôn có suy tính trong lòng này vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng, chú ấy không ngừng nhìn vào đồng hồ, hình như rất chú ý đến thời gian, làm cho tôi cũng không ngừng nhìn vào điện thoại của mình để xem giờ.

Vào ngay đúng mười hai giờ đêm, đột nhiên Trần Đông Phương mồ hôi ròng ròng, nói: “Đến rồi!”

Giọng nói của chú ấy vì quá căng thẳng mà thay đổi luôn.

Còn tôi thì hướng theo ánh mắt của Trần Đông Phương, lập tức, tôi bị dọa cho mất mật.

Trong màn đêm tối đen như mực.

Có một nhóm người lén lút đi về phía từ đường của Trần Gia.

Nhóm người này là, người giấy ngựa giấy quan tài đá.

Chính là người giấy và ngựa giấy mà chúng ta hay đốt cúng cho tổ tiên.

Người giấy dắt ngựa giấy, ngựa giấy kéo xe giấy.

Trên chiếc xe giấy, đang kéo một cỗ quan tài bằng đá.