TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 129: Người Giấy, Ngựa Giấy và Quan Tài Đá (1)

Chúng tôi cùng nhau quay lại thôn, hình như sau khi tôi chuyển lời với Trần Đông Phương câu nói của anh trai, tuy biểu cảm trên mặt của Trần Đông Phương đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng cả người chú ấy sau đó dường như trở nên rất kì lạ, thậm chí còn có vẻ cố tình xa lánh tôi nữa, đến khi quay lại nhà của Trần Đông Phương, chú ấy tiếp tục đi chào hỏi những người sang nhà chú để giúp đỡ, trước mặt những người nhà họ Trần, thật ra tôi vẫn là một người khác họ, tuy đã là xã hội hiện đại như bây giờ, nhưng thiên kiến bè phái của người trong thôn vẫn còn rất nhiều, một mình tôi ở bên đây cũng thật ngượng ngùng, cộng với việc đã rất lâu rồi tôi chưa được gặp Tuyết Nhi của tôi, nên tôi lén lén một mình quay về nhà.

Về đến nhà, Hàn Tuyết đang ở trong sân, vừa nhìn thấy tôi đi tới, tiểu nha đầu vẫn luôn cẩn thận dè dặt này trực tiếp xông về phía tôi rồi ôm lấy ngang hông tôi, mẹ tôi ở bên cạnh nhìn một cái, lén mỉm cười rồi đi vào trong bếp.

“Hôm nay bị làm sao thế? Mẹ anh đang ở đó kìa, không thấy xấu hổ nữa à?” Tôi ôm lấy cô ấy, nói.

“Em đã xem video trong vòng bạn bè có quay trúng anh rồi, sau này anh không được đánh nhau với người ta nữa!” Hàn Tuyết ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi rồi nói.

“Cũng có phải là anh đánh nhau đâu, là tăng sĩ mù đánh mà, không, là Lý Thanh.” Tôi nói.

“Trưởng thôn đã nói cho em biết rồi! Trước lúc đó anh cầm dao thái chém người nữa! Biết ngay thế nào anh cũng không chịu nói thật với em mà!” Hàn Tuyết nói xong thì trực tiếp véo vào eo tôi.

Tôi không ngờ Trần Thanh Sơn lại không biết giữ mồm giữ miệng, chuyện này nên nói với nữ quyến trong nhà sao? Tôi cười rồi nói: “Cha nội này vậy mà lại bán đứng anh, đợi lát nữa anh đi tìm ông ta tính sổ.”

“Tính sổ cái gì, anh giấu em như vậy mà coi được sao?” Hàn Tuyết hừ lạnh, nói.

Tôi lại ôm ôm cô ấy, nói: “Được rồi, anh phải đi nói chuyện với mẹ chúng ta về việc chú Trụ Tử, tối đến còn phải chỉnh đốn tiểu yêu tinh là em nữa.”

Một tiếng mẹ chúng ta này khiến hai má Hàn Tuyết hây hây, cô ấy nhẹ véo tôi một cái rồi nói: “Lưu manh thối!”

Nhưng sau đó cô ấy lại nói: “Đi đi, hôm chú Trụ Tử xảy ra chuyện, mẹ, à không, dì ở trong nhà một mình lén lau nước mắt đó.”

Tôi rời khỏi chỗ của Hàn Tuyết, đi vào trong bếp, mẹ tôi đang ở đó nhặt rau, tôi nói với mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, chú Trụ Tử sẽ không có chuyện gì đâu, bác sĩ đã nói rồi, chỉ cần đợi chú ấy từ từ hồi phục lại là được.”

Mẹ tôi mắt đỏ hoe khẽ gật đầu, tay mẹ tôi vẫn còn đang lặt rau, nhưng vẫn nhỏ giọng nói với tôi: “Hai anh em con cũng phải cẩn thận chút.”

Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa, mẹ tôi cũng biết là không ngăn được.

Tôi ở nhà ăn cơm xong thì nói chuyện với Hàn Tuyết một hồi, tôi cứ gối đầu lên chân cô ấy như vậy, ngửi mùi hương trên người cô ấy, vậy mà nói chuyện một lúc rồi ngủ lúc nào không hay, đến lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã tối đen, còn Hàn Tuyết thì ở bên cạnh tôi xem bài tập của mấy đứa nhỏ.

Chuyện nam nữ ấy mà, có lần đầu thì thuận nước đẩy thuyền mà có lần hai, ví dụ như tôi ngủ ở ** của Hàn Tuyết, lần đầu thì tôi rất căng thẳng mà cô ấy cũng vậy, nhưng hôm nay tất cả hình như đều trở nên rất tự nhiên, tôi nhè nhẹ ôm cô ấy từ phía sau, có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể cô ấy run lên một cái, sau đó cười rồi nói: “Đừng nghịch, em còn đang sửa bài tập đây.”

Đêm hôm hai người ở chung một phòng, thì sẽ xảy ra rất nhiều thứ mờ ám, tôi khẽ thổi đôi tai màu hồng long lanh trong suốt của cô ấy, nói: “Có nhớ anh không?”

Lúc tôi thổi vào đôi tai của cô ấy, cả người Hàn Tuyết đều cứng đơ ra, sau đó cô ấy cố gắng vùng vẫy, nói: “Anh buông em ra nào, rợn chết được.”

Tôi làm gì có ý định buông cô ấy ra, liền trực tiếp xoay người cô ấy lại, tôi nhìn cô ấy rồi nói: “Tuyết Nhi, hôm đó lúc mà anh suýt chút nữa bị người ta chém trúng, người mà anh nhớ nhất chính là em, anh không sợ chết, chỉ sợ mình mà không gặp được em thì phải làm sao.”

“Vậy sau này anh mà gặp những chuyện như vậy nữa thì tránh xa ra một chút, đánh nhau đâu phải là sở trường của anh.” Hàn Tuyết nhìn tôi với vẻ mặt đau lòng, nói.

“Ừm, anh sẽ cố gắng.” Lúc này tôi chắc chắn không được tranh cãi với cô ấy. Nói xong câu này, tôi cúi đầu xuống, nhắm trúng vào đôi môi hồng đầy đặn của cô ấy.

Hàn Tuyết do dự một hồi, nhưng rồi vẫn nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc quân hái hoa.

Tôi nhẹ nhàng ấn lên đó, khoảnh khắc lúc hai người tiếp xúc với nhau, cả người tôi, cả trái tim tôi đã bị đổ gục, hai chúng tôi cứ như vậy mà ôm lấy nhau, quên hết tất cả.

Kiểu cảm giác này, đủ để khiến con người ta quên hết mọi ưu phiền.

Tôi xoa nhẹ vào lưng cô ấy, nhớ đến tấm lưng trắng nõn mà tôi nhìn thấy vào tối hôm đó.