Cuối cùng Tiểu Vương bình luận chắc nịch về Lý Thanh đó là tăng sĩ mù ngoài đời thực còn giỏi hơn nhiều so với chơi game. Sau khi nhận được điện thoại từ Tiểu Vương, Lý Thanh chắc đã biết sự thật mình chơi game rất gà đã bị bại lộ, nên cũng không muốn nói nhiều với tôi nữa, tôi vừa mới tắt máy xong, Trần Đông Phương liền đi về phía tôi, nói: “Tôi tin Đường Nhân Kiệt không dám ra tay với Trần Trụ Tử nữa đâu, một mình Bàn Tử canh giữ ở đây sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Chắc chắn Bàn Tử nghe được câu nói này, anh ta đứng dậy, đến trước mặt Trần Đông Phương, hình như Bàn Tử cũng cảm thấy có chút gò bó, cuối cùng thì anh ta cũng trở nên hăng hái mà trước giờ chưa từng thấy, nhưng anh ta vẫn nói: “Không sao, có Bàn Tử tôi ở đây, mấy người yên tâm, nếu bận công chuyện gì thì cứ đi làm đi.”
“Vậy thì tốt, Diệp Tử, cậu đi đến đồn cảnh sát với tôi một chuyến, nhận thi thể của ông Ba lại, đem về Phục Địa Câu, chắc ngày mai tôi phải trở về Thượng Hải.” Trần Đông Phương nói.
Tôi nhìn Bàn Tử một cái, anh ta cười lại với tôi, bây giờ để một mình Bàn Tử ở đây trông nom chú Trụ Tử thật ra tôi thấy áy náy lắm, điều này khiến tôi cảm thấy mình là một tên tiểu nhân nịnh hót, ôm chân nấp bóng, thấy Trần Đông Phương lợi hại thì bèn bám rịt ở bên cạnh chú ấy, thật ra anh ta hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy, cũng không biết tại sao Trần Đông Phương lo chuyện này thì lại phải dẫn tôi theo.
“Đi đi, thật sự không sao đâu.” Bàn Tử nói với tôi.
Tôi khẽ gật đầu với Bàn Tử: “Vậy có chuyện gì thì anh liên lạc với tôi qua điện thoại nhé.”
Ra khỏi bệnh viện, tôi gọi một cú điện thoại cho Tiểu Vương, nói tôi và Trần Đông Phương đi nhận lại di thể của ông Ba Trần Văn Hải, Tiểu Vương nói: “Vừa hay đã có báo cáo khám nghiệm tử thi của Trần Văn Hải, tôi biết tình hình bên chỗ các anh rất phức tạp và cũng khó xác định nguyên nhân cái chết, nhưng ít ra thì từ cục kĩ thuật bên trên có nói, là ông ấy tự sát, không có bất kì dấu vết mưu sát nào cả.”
“Ừm, được, tôi biết rồi.” Tôi nói với Tiểu Vương.
Đi đến đồn cảnh sát, Tiểu Vương cùng với mấy lãnh đạo ở trong đồn đều đang đợi ở cửa, vẻ mặt họ khi nhìn thấy Trần Đông Phương đều có chút kì lạ, tôi đoán chỉ có thể là do họ biết được thái độ của Trần Đông Phương đối với Đường Nhân Kiệt từ miệng các cảnh sát thực thi nhiệm vụ tối qua, từ đó suy đoán rằng Trần Đông Phương là Tôn Đại Phật, nhưng chưa chắc họ biết được Trần Đông Phương rốt cuộc có thân phận như thế nào. Nhưng tiếp đón người thế này thì vẫn phải luôn tỏ ra chút thái độ, cho nên mới đứng ở cửa để chào đón, còn Trần Đông Phương ngoài việc xử đẹp Đường Nhân Kiệt tối qua ra, đối với những người khác thì cũng xem như là một người khiêm tốn nhã nhặn, sau khi chú ấy bắt tay từng người một với Tiểu Vương và một số cảnh sát khác thì ký tên vào giấy nhận lãnh thi thể, cuối cùng Tiểu Vương thấy chúng tôi không hề lái xe đến, bèn nói: “Là đưa về quê, hay là đưa đi hỏa táng thế? Tôi có thể lái xe đưa các anh đi.”
Trần Đông Phương mỉm cười rồi nói: “Người ở quê coi trọng việc chôn cất yên nghỉ, cho nên sẽ đưa về quê, tôi biết bây giờ việc mai táng đã được cải cách, cần nộp bao nhiêu tiền phạt, tôi sẽ nộp ngay.”
“Không phải, tôi không có ý đó. Thực tế bây giờ chính sách cũng được nới lỏng rồi, không giống mấy năm trước nữa.” Tiểu Vương nói một cách ngại ngùng.
Cuối cùng chúng tôi cũng không bảo Tiểu Vương dùng xe cảnh sát để đưa đi, sau đó Tiểu Vương giúp chúng tôi gọi một chiếc xe bên dịch vụ tang lễ, Lý Thanh có một chiếc xe thuê trên ứng dụng di động, chúng tôi cùng nhau quay về Phục Địa Câu.
Về đến Phục Địa Câu, người dân trong thôn đương nhiên xúm lại xem chúng tôi, thật ra có không ít người nhận ra Trần Đông Phương, từng người một bước đến chào hỏi chú ấy, biểu cảm của Trần Đông Phương ở trước mặt người dân quê thì càng tự nhiên hơn, sau đó chuyển hết nước, rượu, thuốc lá của cả tiệm tạp hóa đến để chiêu đãi các hương thân, bởi vì uy vọng của ông Ba, cho nên có rất nhiều người đến để tất bật giúp đỡ, chỉ một lát sau quan tài được mua từ tiệm quan tài ở thôn bên cạnh đã được đưa đến, sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện thì cũng đến chiều, vì Trần Đông Phương bận túi bụi nên trên trán lấm tấm mồ hôi, chú ấy hơi thấm mệt, đi đến bên cạnh tôi rồi nói: “Đi thôi, dẫn tôi đi gặp Trọng Mưu.”
“Bây giờ sao?” Tôi sững người.