Thật ra trong thôn có không ít người đang nói đến chuyện Trần Đông Phương không khóc, nói cha mình đã chết rồi, thế mà con người này vẻ mặt cứ bình bình thản thản, số người ăn không ngồi rồi lo chuyện bao đồng trong thôn thật ra cũng hơi nhiều, nhưng cũng có một câu gọi là lời dèm pha thật đáng sợ, vào lúc này nếu như Trần Đông Phương còn rời khỏi đây nữa, khó tránh được việc người ta càng nói xấu sau lưng thêm.
“Không sao, đi thôi.” Trần Đông Phương mỉm cười.
Nếu như Trần Đông Phương đã yêu cầu như vậy, tôi cũng chỉ còn cách làm theo, nhưng bây giờ Trần Thanh Sơn đã đến đây để chào hỏi mọi người bên này, tôi tin cũng sẽ không xảy ra chuyện gì bát nháo, tôi cùng với Trần Đông Phương và Lý Thanh đi đến nhà của anh trai tôi. Lúc vào đến nhà của anh trai, anh trai tôi vẫn đang tưới cây, nhìn thấy chúng tôi bước vào, trong mắt anh trai lộ ra một tia sáng lấp lánh, nhưng tia sáng này lập tức vụt tắt.
Tôi còn chưa kịp giới thiệu, Trần Đông Phương đã bước lên phía trước, nói: “Tôi là Trần Đông Phương, cậu không biết tôi, nhưng tôi thân với lão Tôn lắm, nếu cậu gặp lại ông ấy, nói với ông ấy Trần Đông Phương ở trên Thượng Hải muốn nhờ cậu hỏi ông ấy dùm, khi nào ông mới trả lại tôi bình Bích Loa Xuân thượng hạng.”
“Ông muốn tìm ông ấy để uống trà?” Anh trai tôi nhìn Trần Đông Phương một cái rồi hỏi.
“Ừm, một bình trà đó, ông ấy đã nợ tôi tám năm rồi.” Trần Đông Phương nói.
“Ông muốn tìm ông ấy uống trà cũng được thôi, nhưng ông ấy đã chết rồi.” Anh trai tôi nói.
Bầu không khí vào khoảnh khắc đó như đông cứng lại, tôi trở nên ngượng ngùng, thật ra trên đường đến đây tôi cảm thấy lo lắng, anh trai không giống như Bàn Tử, Bàn Tử ở trước mặt Trần Đông Phương thì cũng coi như có tém tém lại chút, còn anh trai thì cho dù Thiên Vương Lão Tử có đứng trước mặt anh ấy, con người anh ấy thế nào thì anh ấy cứ thể hiện ra như vậy, quả nhiên, còn chưa nói được ba câu thì Trần Đông Phương sững cả người. Nhưng Trần Đông Phương nói lão Tôn nợ ông ấy nửa bình Bích Loa Xuân, tôi lại thấy có chút hứng thú, anh trai tên là Tôn Trọng Mưu, chắc hẳn lão Tôn này chính là cái người đã nhận nuôi anh trai rồi.
Câu nói này của anh trai có chút thâm hiểm, thậm chí tôi còn không biết nên giảng hòa thế nào, nhưng sau khi Trần Đông Phương tỏ vẻ ngượng ngùng xong thì đưa tay ra muốn vỗ vỗ lên vai anh trai tôi, tỏ ý gửi lời chia buồn, nhưng anh trai lại khẽ nghiêng người một cái, khiến tay của Trần Đông Phương chơi vơi giữa không trung, sau đó anh ấy lại nói một câu khiến cả bầu không khí ở đó càng thêm ngượng ngùng, anh ấy nói: “Lần sau trước khi làm thân, thì phải nói chuyện rõ ràng trước đã.”
Lần này ngay cả tôi cũng nhận ra vẻ mặt sượng trân của Trần Đông Phương, còn Lý Thanh đứng ở bên cạnh, thấy vẻ mặt Trần Đông Phương xịt keo thì cũng nhịn cười. Tôi vội đứng ra giảng hòa, nói: “Anh trai à, chú Đông Phương là con trai của ông Ba, quay về để xử lý chuyện hậu sự của ông Ba đó.”
Anh trai tôi không nói câu nào, quay đầu đi vào nhà.
Tôi cười ngượng với Trần Đông Phương, nói: “Tính khí của anh ấy là như vậy đó, chú đừng chấp nhất.”
Trần Đông Phương mỉm cười rồi nói: “Không hổ là đồ đệ mà lão quái vật bồi dưỡng ra, hai con quái vật này.”
Sau khi chúng tôi bước vào nhà, anh trai đang ngồi trên sô-pha, cũng không có chút ý gì gọi là chiêu đãi khách, tôi vội vàng đi pha trà để rót cho mấy người họ mỗi người một chén, lúc tôi còn đang pha trà, anh trai tôi nói: “Đợi chút.”
“Hả?” Tôi hỏi, tôi nghĩ thầm trong bụng, anh trai à, không phải là anh có ý kiến với Trần Đông Phương đó chứ? Ngay cả trà cũng không cho em pha luôn sao?
Anh ấy đứng dậy rồi đi lên lầu hai, tôi không dám đi cùng, bởi vì lầu hai là cấm địa của anh trai, chẳng bao lâu sau, anh ấy cầm theo một chiếc hộp sắt rồi đi xuống, lấy lại bình trà từ trong tay tôi rồi nói: “Lão Tôn không phải là một người mắc nợ nhưng không trả, trước khi chết ông ấy có để lại cho tôi nửa gói lá trà, dặn tôi pha trà cho một người tên là Trần Đông Phương.”
Nói xong, anh trai tôi tự mình pha trà, sau khi pha xong, cung kính đưa bằng hai tay cho Trần Đông Phương, anh ấy nói: “Nợ cha thì con trả, nửa bình Bích Loa Xuân của lão Tôn, tôi trả thay cho ông ấy.”
Trần Đông Phương cũng không khách khí, nhận trà xong thì đưa lên miệng uống một ngụm, mỉm cười rồi gật đầu với anh trai: “Được, trả xong rồi.”
Tôi đứng ở bên cạnh, nhìn cuộc đối thoại kì lạ của hai người này, nói thật, tôi cũng thấy ngại dùm cho hai người. Sau khi anh trai tôi kính trà xong thì ngồi xuống, cứ ngồi như vậy, cũng không nói tiếng nào, còn Trần Đông Phương thì lại đang chầm chậm nhâm nhi chén trà, cũng không nói câu nào.
Lý Thanh lúc này đang ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của anh trai, có vẻ như rất hứng thú, sau đó, vậy mà anh ta lại thật sự cất bước, hướng lên phía lầu hai.
Tôi bị dọa một phen, điều tôi lo lắng nhất ngoài việc sau khi gặp mặt anh trai thì anh ấy không cho họ chút mặt mũi nào ra, còn có một nỗi lo nữa đó là Lý Thanh đánh nhau với anh trai, tôi vốn cho rằng điều thứ hai mà tôi lo lắng là không cần thiết, không ngờ Lý Thanh này lại muốn lên lầu hai ngay vào lúc này.
Theo tính khí của anh trai chắc chắn sẽ xảy ra đánh nhau.
Chính vào lúc tôi đang muốn cản Lý Thanh lại, Trần Đông Phương nãy giờ không nói câu nào bây giờ lại lên tiếng: “Mấy năm trước lúc gặp lão Tôn, ông ấy khoe với tôi rằng hạt giống của nhà họ Diệp là một viên ngọc thô thượng hạng, sau khi xuống núi có thể thống trị ** ba mươi năm, tôi cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao thì có thế nào cậu cũng là cháu trai lớn của tôi, nhưng người trẻ tuổi ấy mà, trong lòng có chút hơn thua háo thắng là chuyện không tránh được.”
Trần Đông Phương nói ra câu này, tôi đã biết ngay chú ấy muốn làm gì.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, chén trà của anh trai đã ném ngay về phía Lý Thanh.
Lý Thanh cười lạnh một tiếng, phi thân một cước đạp lên trên chén trà, nước trà lập tức bắn ra tung tóe, ly trà bằng sứ đó gần như trở nên vỡ vụn.
“Diệp Tử, cậu qua đây, khung cảnh này cậu cũng khó mà thấy được trong phim lắm.” Lúc này, Trần Đông Phương vẫy tay với tôi rồi nói.